Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 760: Trương nhược nam! bỏ tay ra cho ông! (2)



“Này, Nhược Nam, cô đi chậm một chút, chờ tôi với!”

“Đậu Đậu?”

Lạc Lê không biết từ tòa hành chính đi ra từ bao giờ, vừa nhìn thấy Đậu Đậu ôm Viên Viên đuổi theo Trương Nhược Nam, liền chau mày, “Không phải nói với em là tránh xa cô ấy một chút rồi sao?”

Trương Nhược Nam nghe thấy liền dừng lại, quay đầu, thái độ không nghiêm chỉnh nói.

“Lão Đại, anh nói câu này có vẻ không đúng lắm! Cái gì mà nói cô ấy cách xa tôi một chút, anh có coi tôi là anh em không hả?”

“Tôi xem cô như anh em. Nhưng giờ không phải lúc cô nhiều lời! Có bản lĩnh ở đây khua môi múa mép với tôi, chi bằng về trông bệnh nhân của cô đi.”

“Ôi chao, buổi sáng là ai dặn dò tôi trị khỏi hay không đều do số mệnh của cậu ta? Buổi chiều lại muốn đốc thúc công việc của tôi sao?”

Khốn khiếp, quả nhiên như cô đã nghĩ! Lão Đại rõ ràng là xem cô như anh em rồi!

Trong lòng Trương Nhược Nam vô cùng đau khổ, bên ngoài lại vẫn rất lấc cấc, “Được, vậy thì vấn đề tới rồi. Vậy rốt cuộc tôi phải trị khỏi cho cậu ta hay là không đây?”

Lạc Lê mặt tối sầm, nhất thời trầm mặc.

Lại nói, Trương Nhược Nam thích người phụ nữ nào mà chẳng được? Tại sao cứ phải thích Đậu Đậu vậy?

Cô ta không thể thích Bạch Linh sao?

Bây giờ còn làm bẽ mặt hắn, đào hố chôn hắn trước mặt Đậu Đậu nữa, cô ta còn mặt mũi ác ý tố cáo hắn không coi cô ta là anh em!

Lạc Lê không muốn nói chuyện, chỉ sợ Đậu Đậu hiểu lầm nhân phẩm của hắn có vấn đề.

Trị khỏi hay không khỏi là số của cậu ta?

Thôi được, hắn thừa nhận lúc đó hắn đã muốn hai trái cà của Sở Minh Hiên đừng lớn nữa.

Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Khụ, thật ra Thiếu soái nói cũng không có gì sai. Trị khỏi hay không khỏi, đó không phải còn phải xem nhân phẩm của cậu ta sao?”

“Đậu Đậu, sao cô còn nói hộ anh ta? Anh ta đang ghen tị cô đối xử với Sở Minh Hiên tốt hơn anh ta! Không chỉ như vậy, anh ta còn ghen tị với tôi nữa! Cô nghe anh ta vừa nói những gì rồi đó, kêu cô tránh xa tôi ra một chút, cô nói xem, có ai nói như anh ta vậy không!”

Đậu Đậu, “Khụ... Không có.”

“Không thể vì tôi đẹp trai hơn anh ta mà anh ta không cho cô nói chuyện với tôi phải không?”

Đậu Đậu không muốn cho Lạc Lê bất cứ hi vọng nào nên dứt khoát gật gật đầu, “Ừ, cô nói đúng. Thật sự là cô đẹp trai hơn anh ta!”

Trương Nhược Nam vừa nghe liền đắc ý, “Đúng không đúng không? Ngày nào tôi cũng bị vẻ đẹp trai của mình dọa tỉnh!”

Đậu Đậu, “… Đúng, đẹp, rất đẹp, đẹp kinh lên được!”

Lạc Lê không phục với điều này, “Trương Nhược Nam! Cô có đẹp trai thì cũng có thể làm gì? Không phải vẫn là phụ nữ sao!”

Trương Nhược Nam vừa nghe đã cười, “Phụ nữ thì sao chứ? Phụ nữ thì không thể đẹp trai, không thể yêu sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn nói xấu tôi trước mặt Đậu Đậu thì chúng ta khó có thể làm anh em gì nữa!”

Nói xong cô kéo tay Đậu Đậu, “Ngoan, đi theo tôi, tôi sẽ trị bệnh cho anh họ cô.”

Ngoan?

Lạc Lê điên cuồng không thôi, từng phút một đều muốn bùng nổ, “Trương Nhược Nam! Cô bỏ tay ra ngay cho ông!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.