Đậu Đậu sắp điên rồi, cái gì gọi là thử thích xem? Bà chị Lý Xuân Hoa này tưởng đây là thời đại hôn nhân mai mối sao?
Nếu đã như vậy…
“Em có người em thích rồi.”
Câu này của Đậu Đậu vừa nói ra, Lý Xuân Hoa liền ngơ ngác triệt để, “Cái gì? Em nói cái gì? Em có người em thích rồi?”
“Vâng, nên em và Lão Đại của bọn chị không có cơ hội đâu. Thật đó!”
“Người em thích là ai vậy? Có phải là người của Cục bắt yêu chúng ta không? Có biết bắt yêu không, có đáng tin không vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, trong lòng nghĩ, xem ra cô tuyệt đối không thể nói cô thích yêu rồi. Người của Cục bắt yêu, biết bắt yêu, đáng tin, tốt nhất là không có ý gì với cô…
“Trương Nhược Nam! Em thích Trương Nhược Nam!”
“Hả? Đậu Đậu à, em, em thật sự thích Nhược Nam?”
“Vâng, thật đó, em… em thích cô ấy.”
Đậu Đậu cúi đầu giả bộ ngại ngùng, thấy Lý Xuân Hoa tin bảy tám phần rồi, liền dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn chị ta, “Sao vậy chị Xuân Hoa? Em thích Nhược Nam… không được sao?”
Lý Xuân Hoa không nói gì, biểu cảm đó của chị ta, nếu như buộc phải mô tả bằng bốn chữ, vậy chỉ có thể là vô cùng sụp đổ.
Đậu Đậu thích Nhược Nam?
Mẹ kiếp! Phải làm sao bây giờ!
Đậu Đậu à, Đậu Đậu đáng thương, chẳng lẽ do sau khi bị yêu ăn hiếp liền hoàn toàn không thích đàn ông nữa sao?
Lý Xuân Hoa thương xót vô cùng, lập tức vỗ vỗ tay Đậu Đậu.
“Có thể, dĩ nhiên có thể rồi! Nhược Nam… là một cô gái tốt. Hai người bọn em ở bên nhau, tuy là không thể có con, nhưng không phải em đã sinh được Viên Viên rồi sao. Hơn nữa chị thấy Nhược Nam cũng có ý với em. Nếu đã như vậy… chị cũng chúc phúc cho hai người!”
“Ây da, cảm ơn cái gì? Đều là chị em với nhau. Sau này em kết hôn với Nhược Nam, sống yên bình ở Cục bắt yêu, xem đứa nào không có mắt mà ức hiếp em nữa không! Tới lúc đó Tiểu Trứng Thối cũng lớn rồi, có thể bảo vệ được hai mẹ con em rồi!”
Đậu Đậu “… Vâng.”
“Em cũng cảm thấy rất tốt phải không? Vậy chúng ta định hôn cho hai đứa trẻ đi!”
Đậu Đậu, “… Hả?”
“Em hả cái gì mà hả? Nghe không rõ sao? Chị nói, chúng ta định hôn cho hai đứa trẻ đi!”
Định hôn? Đậu Đậu mắt chữ o mồm chữ a, đang không biết phải từ chối thế nào, thì điện thoại kêu.
Vậy là cô lập tức mò điện thoại như thể nhìn thấy cứu tinh vậy, vừa nói với Lý Xuân Hoa cô nghe điện thoại một lát, vừa đứng lên đi ra ngoài, “Alo?”
Là Lạc Lê gọi điện tới, nói cô tới tòa hành chính lấy giấy chứng nhận hành nghề bắt yêu.
Sau khi ngắt điện thoại, Đậu Đậu thở phào, lập tức nói với Lý Xuân Hoa, “Chị Xuân Hoa, Thiếu soái gọi em qua lấy giấy chứng nhận hành nghề, chị giúp em trông bọn trẻ nhé, em đi trước đây, bye bye.”
Sau đó nhanh chóng đổi giày chạy ra ngoài, Lý Xuân Hoa ở lại sống chết gọi với theo, “Đậu Đậu, em suy nghĩ thêm đi! Chị thấy chuyện này được đó!”
Đậu Đậu bất lực lắc đầu, được cái gì chứ?
Tự do yêu đương mới là đáng tin được không?
Có điều chị Xuân Hoa cũng là có ý tốt, cô cũng không dám cự tuyệt quá dứt khoát. Lát nữa vẫn phải nói với chị ấy để bọn trẻ lớn lên sẽ tự quyết định.
Đậu Đậu nghĩ như vậy thì đã đi tới cửa tòa hành chính rồi, tới phòng làm việc của Lạc Lê trên tầng hai, Ngụy An Bang và Mạc Lâm Phong cũng ở đó. Ba người cầm được giấy chứng nhận hành nghề bắt yêu xong thì Ngụy An Bang và Mạc Lâm Phong đều rời khỏi Cục bắt yêu.
Vừa thấy Mạc Lâm Phong ra cửa, Lạc Lê chau mày, sau đó lấy điện thoại trên bàn làm việc trực tiếp gọi cho Tiểu Đoan, “Điều tra Mạc Lâm Phong xem, giấy chứng nhận này của cậu ta có vấn đề.”
“Vâng, Sư huynh Lão Đại.”
Giọng của Tiểu Đoan từ trong điện thoại truyền ra, ngay sau đó Lạc Lê ngắt điện thoại, “Em thích Nhược Nam?”