Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 770: Chào sư phụ, tạm biệt sư phụ! (2)



Đậu Đậu thở dài, vừa định nói Viên Viên gọi ông thì con bé đã gãi đầu thắc mắc hỏi, “Ôn nà ai? Mặt của ôn xao mà giống vỏ chây zậy?”

“Phụt!”

Đậu Đậu không nhịn được cười ra tiếng, thấy lão già mất nết nghe không hiểu, cô còn có lòng tốt phiên dịch lại, “Nó hỏi người là ai? Nó hỏi mặt người sao mà giống vỏ cây vậy.”

“Cái gì?”

Lão già mất nết sắp phát điên rồi, “Mặt của ta từ lúc nào giống vỏ cây? Đây là năm tháng! Đây là vết tích của năm tháng biết không! Đằng sau mỗi nếp nhăn này đều ẩn chứa một câu chuyện!”

Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, đúng, người nói đúng, rất đúng.”

Còn nói là câu chuyện? Sự cố thì giống hơn đó!

“Thế còn được.”

Lão già mất nết nói xong, quỳ xuống nhìn Viên Viên một lát, đột nhiên mở miệng, nói, “Giống con.”

Đậu Đậu nhất thời lên mặt tự hào, “Còn phải nói! Con sinh mà, không giống con giống ai?”

Lão già mất nết co rút khóe miệng, “Con nhóc thối không biết xấu hổ, con sinh con cho yêu còn đắc ý nữa? Con là đồ đệ của ta sao? Con nói xem có xấu hổ không!”

Nếu như là mấy tháng trước khi trứng còn chưa sinh ra thì Đậu Đậu nhất định sẽ đồng ý nói là xấu hổ. Nhưng mà hiện giờ thì tình hình không giống trước nữa rồi.

Cô thích Yêu Nghiệt! Sinh con cho người mình thích tại sao lại cảm thấy xấu hổ!

Vậy là Đậu Đậu nghiêng cổ, “Không xấu hổ!”

“Không xấu hổ? Con không thấy hổ thẹn còn thấy tự hào sao hả?”

Lão già mất nết hận sắt không thể luyện thành thép, hận không thể chỉ mũi Đậu Đậu trách mắng.

“Ta hỏi con, tại sao không về núi Đạo Vương? Chắc là con đã biết mình có thai từ rất sớm rồi phải không? Tại sao không về núi Đạo Vương?”

“… Không tiện.”

“Không tiện? Ta thấy là con sợ mất mặt phải không? Con đó, con bảo ta phải làm sao mới được đây? Chỉ vì sợ mất mặt mà không về nhà, con có biết là sư phụ lo lắng lắm không?”

“Không biết nữa.”

“Cái gì? Con còn dám nói không biết? Ôi chao ôi, con sắp làm ta tức chết rồi!”

Vân Tung tức tới râu bay bay, đi đi đi lại mấy vòng, vẫn không nhịn được chỉ vào mặt Đậu Đậu mắng, “Chỉ vì sợ mất mặt mà con không về nữa, con có ngốc không vậy?”

Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Được, người cứ coi là con ngốc đi.”

“Có câu con không chê mẹ xấu, chó không chê củ bần. Con là đồ đệ của ta, ta có thể vứt bỏ con sao? Nếu con có thể sớm quay trở về, ta sớm đã để con quay trở lại thân xác ban đầu rồi! Có thể để con trở nên đức hạnh như bây giờ hả? Xem con lùn như thế nào kìa? Trên đầu còn có một vết sẹo nữa!”

Đậu Đậu, “… Con không thấp, còn nữa, không phải chỉ là vết sẹo thôi sao, có chuyện gì to tát đâu!”

“Con còn không thấp? Con tới nách Lạc Lê chưa vậy?”

Đậu Đậu, “Ha ha.”

“Khụ, chuyện này, Vân Tung đại sư, người đừng trách mắng cô ấy nữa, chuyện thành ra như thế này, cô ấy cũng không hề muốn.”

Lạc Lê đột nhiên mở miệng, dọa Đậu Đậu giật mình, “Anh tới từ lúc nào vậy?”

“… Anh vẫn luôn ở đây mà.”

“… Ồ.”

Nhìn thấy Đậu Đậu nói chuyện với Lạc Lê, sắc mặt lão già mất nết cũng xem như dễ coi hơn nhiều. Vậy là ông ấy quyết định kết thúc, nhấc chân vào phòng 234, “Đi rót một chén trà cho ta.”

Lão già mất nết giống Đậu Đậu, cũng là người không ghi thù. Chuyện đã từng nói qua một lần, lần sau sẽ không nhắc lại nữa. Vậy nên vừa nãy Đậu Đậu mới để ông ấy trách mắng, vì cô biết, không để ông ấy nói một lần thì sau này ông ấy tóm được cơ hội vẫn sẽ phải nói.

Đậu Đậu chân chó đi rót trà cho lão già mất nết, nhìn thấy Viên Viên chống eo đứng trước mặt lão già mất nết, tức giận thở phì phì.

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, nhanh chóng đi tới, “Viên Viên, gọi ông đi.”

“Không đâu!”

“Tại sao vậy?”

“Ông ấy mắng mẹ, ông ấy là người xấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.