Nghĩ như vậy, cả người Yêu Nghiệt đột nhiên cảm thấy không khỏe. Bàn tay hắn nắm chặt lại phát thành tiếng răng rắc, đi trên đường cũng mang theo cơn gió lạnh thấu xương như dao cắt. Gió thổi đến, hai người đang đi trên đường vừa run cầm cập vừa xuýt xoa.
“Thời tiết vào thu lạnh thật đấy, gió thổi cứ như dao cắt vào đùi, anh có thấy thế không?”
“Ừ, đúng đấy đúng đấy! Trước đây đâu có lạnh như vậy chứ! Mùa thu mà lạnh như thế này, đến mùa đông thì không biết làm sao nữa!”
“Này? Anh có thấy không còn lạnh nữa không? Hình như chỉ lạnh có một trận.”
“Hình như đúng là như thế thật!”
Yêu Nghiệt nghe đầy một lỗ tai lời đối thoại của hai người đó, không nhịn được, vừa quay đầu lại hất một trận gió lạnh qua đó.
Ấy…
Hắn đang đen đủi nên hận không thể cho toàn thế giới đen đủi theo phải không? Tha lỗi cho hắn, hắn chính là một gã thần kinh tác oai tác quái.
Hắn đi đến nhà hàng thôn quê Đại Hùng thì đã là hơn hai giờ sáng. Vợ chồng gấu đã đóng cửa nằm lên giường, thấp thỏm lo sợ, lật người đi lật người lại không tài nào ngủ nổi.
Còn về việc tại sao không ngủ được…
Bọn họ lại dám… làm mất con của Yêu Tôn!
Hơn nữa lại còn… không chỉ một đứa.
Lúc đầu chỉ có cô bé vẫn còn đuôi mất tích thôi, sau đó hôm nay bé trai cũng mất tích rồi!
Kẻ bắt cóc đứa bé lại còn rất hung hăng, lại còn để lại một mảnh giấy nhỏ. Còn lưu tiếng vọng trở lại, nếu cha đứa bé có đến đây tìm thì đưa mảnh giấy đó cho hắn ta. Thế nhưng bọn họ đã xem rồi, mảnh giấy đó trắng tinh, không có bất kì một chữ nào.
Vợ chồng gấu cảm thấy họ sắp thảm rồi, vừa mới cho yêu mang tin tức về Yêu Đô thông báo cho Yêu Tôn thì đứa bé đã biến mất.
Ôi chao, sao vợ chồng họ lại đen đủi như thế chứ!
Sớm biết đã không nhận hai đứa trẻ đó rồi…
Lúc hai con gấu vừa cao vừa khỏe còn đang trong hình dáng đôi vợ chồng đang lật đi lật lại trên giường thở dài kêu than thì cửa tiệm bỗng vang lên một tiếng, có thứ gì đó lạnh buốt đứng trước cửa phòng ngủ của họ.
Ngửi kĩ… đó chính là Yêu Tôn!
Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó, lần này bọn họ giải thích với Yêu Tôn thế nào đây?
Con gấu này nhìn con gấu kia, cuối cùng ông chủ gấu thở dài, vỗ vỗ vai vợ nói, “Anh đi.”
Sau đó khoác áo lên, một vẻ xem cái chết như không đi ra mở cửa phòng ngủ, “Yêu… Yêu Tôn đại nhân.”
“Hôm nay có những ai đến đây?”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ? Ta hỏi ngươi, hôm nay có những ai đến đây?”
Sắc mặt Yêu Nghiệt rất khó coi, vừa bước vào cửa hắn đã biết con trai của hắn đã không còn ở đây nữa rồi.
Không những vậy, hắn còn ngửi thấy mùi của Long tộc!
Nếu hắn đoán không nhầm…
“Tôi không biết, có điều người đó dẫn tiểu Yêu Tôn đi, còn để lại thứ này.”
Ông chủ gấu không dám lề mề, ngay lập tức cho tay vào túi áo, lấy một mảnh giấy trắng bị vò nhăn nhúm, hai tay gấu vụng về mở ra, rồi cẩn thận rụt rè dâng lên.
“Lúc chúng tôi đuổi theo thì chỉ nghe thấy tiếng nói vọng lại, khi ngài đến tìm đứa bé thì giao cái này cho ngài.”
Mảnh giấy đó chỉ trắng trơn chẳng có một chữ nào, lúc ông ta lấy ra thì không còn chút sức lực gì nữa. Thế nhưng Yêu Tôn không hề làm khó dễ ông ta, tay cầm mảnh giấy trắng tinh không chữ liếc nhìn một cái rồi nói, “Biết rồi.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, kẻ bắt cóc con trai hắn chính là ông ta!