Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 787: Có phải đại vương quá thất đức rồi không? (1)



Lòng tự tôn của Cơ Yêu Nguyệt đã được thỏa mãn, đầu dưới lớp khăn đội hơi ngẩng lên, tưởng tượng đây là hôn lễ của ả với Ly Cửu Ca.

Người chủ trì hôn lễ là Nguyệt Lão, râu trắng rủ đến tận ngực, trên người mặc một bộ quần áo màu đỏ như lưới bắt cá, Yêu Nghiệt nhìn như muốn mắc chứng sợ nhiều lỗ. Hắn vẫn chưa hề quên, lão già khốn nạn này dưới sự khuyến khích của cha hắn đã kết dây tơ hồng cho vợ và Lạc Lê!

Nguyệt Lão bị hắn trừng mắt nhìn, bị dọa đến nỗi nói câu nhất bái thiên địa suýt chút nữa lạc giọng.

Cơ Yêu Nguyệt và Ly Mộ Bạch cùng cầm một dải lụa đỏ làm lễ giao bái, Long Hậu tức giận đến răng lợi ngứa ngáy, đôi tay được chăm sóc kĩ lưỡng đặt lên ghế cứ thế phát run.

Long Vương nắm lấy tay bà, thấp giọng nói bên tai an ủi, “Việc đã đến mức này, nàng phải nghĩ thoáng một chút, trong lục đạo luân hồi, ai lại không có kiếp này kiếp trước, cứ coi như Yêu Nguyệt tái sinh một lần không được sao?”

Long Hậu hầm hầm trợn mắt nhìn ông ta một cái, tức giật thu tay lại không trả lời.

Yêu Nghiệt ở một bên tham gia hôn lễ thì lại khá tán thành… Sinh lão bệnh tử, lục đạo luân hồi, nếu Cơ Yêu Nguyệt đã làm lại từ đầu, nếu Thất ca của hắn cũng nghĩ thông thì đó cũng là một điều tốt. Chỉ sợ Cơ Yêu Nguyệt ngựa quen đường cũ, gả vào Đông Hải rồi vẫn không chịu an phận.

“Cửu điện hạ, thật sự là ngài sao? Ngài quay về rồi à?”

Một cô tiên nữ mặc bộ váy dài thướt tha đi đến gần, mang theo chút sùng bái lên tiếng, “Ta là Lưu Quang, ngài còn nhớ ta không?”

Yêu Nghiệt lạnh lùng nói không nhớ. Khi Nguyệt lão nói hôn lễ đã xong, hắn nhìn Long Hậu gật gật đầu, rồi quay người bước nhanh rời khỏi Đông Hải.

Thấy Yêu Nghiệt đã bỏ đi, Long Hậu khẽ thở dài, lại nhìn sang Ly Mộ Bạch, lại thở dài.

Sau đó bà đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Quang, vỗ tay cô ta nói, “Đứa con trai đó của ta tính tình cáu kỉnh, đừng có nói chuyện với nó.”

Lưu Quang ngoan ngoãn gật đầu, khó khăn nở một nụ cười mỉm, “Vâng, con biết rồi.”

Sau đó cô ta lại quay sang nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Yêu Nghiệt, Long Hậu thấy vậy vội vàng lên tiếng, “Con vẫn chưa gặp con trai thứ tám của ta nhỉ? Cũng là một chàng trai hào phóng. Không giống như Lão Cửu, không tài giỏi gì thì cũng thôi đi, lại còn cả ngày không biết cả về nhà.”

Lưu Quang không hứng thú lắm, cũng không muốn Long Hậu nói chuyện đến con trai thứ tám của bà ấy.

“Cửu điện hạ nhất định là bận chính sự phải không?”

“Nó có thể có chính sự gì chứ? Từ cổ chí kim anh hùng không qua được ải mỹ nhân! Đợi cả hơn một nghìn năm, cũng may không phải là vô ích, nể mặt cháu ta, ta mới miễn cưỡng coi như tha thứ cho nó đấy!”

“Hả? Bọn họ… họ đã có con rồi sao?”

“Đúng rồi! Một trai một gái đó! Con không biết đó thôi, Biển Biển giống hệt lúc Tiểu Cửu còn nhỏ. Giống như cùng một khuôn đúc ra vậy, tính cách cũng giống. Mặt hằm hằm, dù có trêu đùa thế nào cũng không nói chuyện…”

Ánh mắt Lưu Quang ảm đạm, Long Hậu vừa nhìn đã biết mình đã đạt được mục đích, vội vàng kéo cô ấy đi dạo Long cung.

Cô gái tên Lưu Quang đó chính là con gái riêng của Ngọc Đế và Bách Hoa Tiên Tử. Nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn chưa nhận tổ quy tông nhưng người thường đều biết đây chính là con của Ngọc Đế. Cho nên tuy cô ta chỉ đến đây tham dự hôn lễ với danh nghĩa là đại sứ của Thiên Đình, Long Hậu cũng không thể sơ suất trong việc tiếp đón được.

Yêu Nghiệt không hề biết mẹ của mình đã hết từ hết ngữ để giải quyết cho hắn một phiền phức, hắn đã trốn về thế giới loài người và đang buồn rầu không biết đi đón vợ thế nào đây.

Đã lâu như vậy, không biết vợ thế nào rồi?

Cô ấy không nhận ra hắn, nếu vẫn còn tức giận thì phải làm sao?

Nhưng mà nói đến việc này, hắn mới phải là người tức giận chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.