Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 791: Có thể anh không biết, em thích anh! (1)



“Là sơ suất của con, có điều con đã biết ai là người làm rồi.”

Lạc Lê nói xong, quay người đi ra ngoài.

Vân Tung sững người trước, ngay sau đó lập tức đi theo, “Cậu biết là ai à? Là ai? Liệu có phải là hắn không? Hắn đến sao không có động tĩnh gì chứ? Phòng vệ của Cục bắt yêu không kém vậy phải không?”

Vân Tung nói đến đây đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngay lập tức im miệng không nói nữa.

Ông đâu có còn mặt mũi mà nói phòng vệ của Cục bắt yêu kém chứ? Phòng vệ của núi Đạo Vương lẽ nào tốt hơn Cục bắt yêu sao? Còn không phải vẫn bị người ta coi như nơi không người mà vào sao?

Có điều đồ đệ của ông đã biết rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình, chẳng phải đã hoàn toàn tỉnh ngộ không ở cùng với tên yêu kia hả? Không có lý gì lại bị hắn ta dắt đi!

Vẫn Tung nghĩ mãi không hiểu, ông có nghĩ thế nào cũng không hiểu.

Thế nhưng ông đã định trước là không hiểu, bởi vì… ông căn bản không biết cái màn táo độc đã được Đậu Đậu vén ra từ lâu rồi!

Đương nhiên việc này còn phải nhờ đến công lao của hai đồ đệ tốt khác của ông là Vô Ngân và Vô Ưu.

Trở về chủ đề chính, Vân Tung đi cùng Lạc Lê đến phòng y tế, Trương Nhược Nam đang mặc áo blouse trắng vây quanh dụng cụ trị liệu tái sinh. Nhìn thấy Lạc Lê bước vào, cô không hề ngạc nhiên một chút nào. Cho dù hôm nay hắn ta không phát hiện, ngày mai không phát hiện thì cũng sẽ có một ngày hắn phát hiện ra.

“Tại sao lại làm như vậy?”

Trương Nhược Nam cúi mặt, “Xin lỗi!”

“Tôi không muốn nghe cô nói xin lỗi! Tôi chỉ muốn hỏi cô tại sao!”

“… Cô ấy muốn đi, nên tôi giúp.”

Ngữ khí của Trương Nhược Nam rất bình tĩnh, nói xong, lặng lẽ chờ Lạc Lê nổi điên. Thế nhưng Lạc Lê không hề nổi điên, nghe thấy lời của Trương Nhược Nam, hắn như đột nhiên rơi xuống hố băng, toàn bộ lửa nóng như bị dập tắt hoàn toàn, “Cô ấy muốn đi? Cô ấy nói như vậy?”

Trương Nhược Nam nắm chặt tay lại, “Vâng.”

“Vậy tại sao cô ấy không thể nói với tôi?”

Lời này của Lạc Lê vừa nói ra, Trương Nhược Nam đột nhiên bật cười, “Cô ấy đi tìm người cô ấy yêu, nói với anh anh sẽ đồng ý sao? Cứ coi như anh đồng ý, đại sư Vân Tung sẽ đồng ý sao? Lạc Lê, anh đừng có nghĩ bản thân mình quá tốt nữa!”

“Tôi…”

“Anh sẽ không đồng ý đâu, anh không vô tư như vậy!”

Thấy Lạc Lê còn muốn tìm lời phản bác lại, Trương Nhược Nam đột nhiên lấy một trang ghi chép điều tra từ trong túi áo ra.

“Đây là lịch sử tin nhắn của anh, anh còn muốn nói gì?”

“Trương Nhược Nam!”

Nhìn ra được thắc mắc của hắn, Trương Nhược Nam đặt tờ giấy ghi chép điều tra xuống.

“Hôm đó cô ấy ôm Viên Viên muốn rời khỏi Cục bắt yêu, anh đã chặn cô ấy lại. Em đứng trong phòng y tế nhìn thấy rất rõ. Ngày hôm sau, đại sư Vân Tung liền đến. Trong thời gian này anh đã gửi tin nhắn đến điện thoại đã được cài đặt ở núi Đạo Vương.”

“Trương Nhược Nam! Dựa vào đâu mà cô dám điều tra tôi? Cho dù tôi không vô tư thì đã làm sao? Đây là việc của tôi!”

“Tôi biết đây là việc của anh, tôi cũng biết trong tình yêu không ai là không ích kỉ. Tôi cũng rất ích kỉ, tôi muốn giúp cô ấy chạy trốn.”

Lạc Lê bỗng có dự cảm không được tốt lắm, “Cô ích kỉ? Câu nói này của cô… là có ý gì?”

“Có thể anh không biết, em thích anh.” Ngữ khí của Trương Nhược Nam bình thản, giống như đang nói đến chuyện của người khác.

Câu nói của cô giống như một hòn đá trực tiếp ném thẳng vào đáy lòng Lạc Lê, không những làm nổ tung từng đợt từng đợt bóng nước lớn mà còn làm mặt nước cứ mãi lăn tăn gợn sóng không thể yên ả.

Nhược Nam thích hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.