Lạc Lê nghệt mặt ra, hắn buột miệng: “Không phải cô thích con gái à?”
Trương Nhược Nam cười khổ, “Từ trước giờ em chưa từng nói mình thích con gái đúng không?”
“Nhưng cô nói cô thích Đậu Đậu!”
“Đúng, em thích Đậu Đậu, là kiểu thích giữa bạn bè với nhau, không được à?”
“Ôi chao! Tôi nghe đến sắp bị làm cho hồ đồ rồi! Hai người nói lại từ đầu được không? Cô thích cậu ấy, cậu ấy thích Đậu Đậu, cô cũng thích Đậu Đậu, vậy rốt cuộc Đậu Đậu thích ai?”
Lão già mất nết làm nền lâu như vậy, cuối cùng tìm được khe hở tận dụng triệt để hỏi một câu, trơ mắt nhìn Trương Nhược Nam giải thích.
Trương Nhược Nam cúi đầu nói, “Xin lỗi, đại sư Vân Tung, có lẽ tôi phải cướp người từ đồ đệ của ông rồi.”
“Ây da! Bây giờ không phải là việc cô cướp hay không cướp đồ đệ của tôi, bây giờ đồ đệ của tôi đi đâu rồi? Người mà nó yêu rốt cuộc là ai?”
“… Cô ấy về rồi, đi tìm cha của con cô ấy.”
“Cô nói cái gì? Nó đi tìm tên yêu đó? Sao cô không nói sớm?”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật mạnh một cái, còn chưa nghĩ được cách giải thích thế nào thì Vân Tung đã biến mất, để lại cô và Lạc Lê mắt tròn mắt dẹt, trong giây lắt, cả căn phòng đều im lặng.
Cuối cùng vẫn là Trương Nhược Nam mở lời nói trước, “Khụ, chuyện đó, Lão Đại à, em đã xin lỗi rồi, anh xem cũng đã muộn rồi, hay là anh về ngủ…”
Bị Lạc Lê hầm hầm trợn mắt nhìn, Trương Nhược Nam rụt rè im lặng không dám nói gì nữa.
Lạc Lê thở dài nói, “Việc hôm nay tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế đi.”
Sau đó hắn quay người một cái, như muốn chạy trốn đi ra khỏi phòng y tế. Trương Nhược Nam liền sững người, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, không hiểu là tình huống gì.
Cái gì mà chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra? Việc giúp Đậu Đậu chạy trốn cũng không cần truy cứu nữa à?
Thế này tốt à nha! Lần sau nếu phạm lỗi thì lại tỏ tình một lần nữa là được!
Nghĩ đến đây, Trương Nhược Nam không ngừng khâm phục bản thân, được thôi, cô thừa nhận cô rất vô tư… Coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy đó không phải là từ chối rồi sao!
Ôi chao, Trương Nhược Nam à Trương Nhược Nam, mày nói xem sao mày lại manh động đi tỏ tình như vậy chứ?
Bị từ chối rồi phải không? Bị bêu rếu rồi phải không?
Quả nhiên… lúc manh động thì nhất thời sung sướng, xong việc rồi thì khóc lóc hối hận mà!
Đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, sao mày lại đột nhiên nổi cơn thế chứ?
Trương Nhược Nam hối hận vô cùng, tắt đèn, gục đầu ủ rũ đi về phòng ngủ.
Thế nhưng tình hình của Lạc Lê cũng không tốt hơn là bao, hắn như bị sét đánh vậy.
Được Trương Nhược Nam tỏ tình, cảm giác đó…
Giống hệt như có một người đàn ông bỗng nhiên chạy đến bên cạnh hắn nói, “Hi, người anh em, tôi muốn ngủ với anh” vậy!
Đó là người anh em của hắn mà!
Đó là người anh em vào sinh ra tử với hắn!
Cho nên hắn không thể quả quyết cự tuyệt giống như với Bạch Linh sau đó đến già cũng không qua lại được ok!
Ngay từ khi bắt đầu, hắn đối với Bạch Linh đã không có cảm nhận gì tốt đẹp nên cự tuyệt cũng không có gì bứt rứt áy náy.
Nhưng Trương Nhược Nam không giống vậy!
Hắn và cô ấy đã có giao tình hơn cả sinh mạng, việc đến già không qua lại gì đó căn bản là không thể nào!
Lạc Lê rất phiền lòng, hắn cảm thấy người làm Đại ca như hắn đã không làm tốt, để Trương Nhược Nam một mình lâu như vậy, không có bạn trai thì cũng thôi đi, đến cả một cô bạn gái cũng không có!
Đây đều là do người là Đại ca như hắn không đạt yêu cầu mà!
Hắn cảm thấy lúc nào đó, hay là sắp xếp xem mặt cho Trương Nhược Nam đi.