Đậu Đậu quả thật một thổ ra một tràng... Chẳng lẽ anh bây giờ đang không ra tay hả?
Đủ rồi! Con gái ở bên ngoài sắp rụng đuôi, hắn lại còn ở đây mà tận dụng triệt để với cô.
Đậu Đậu cắn môi, nắm lấy bàn tay hắn, “Được rồi.”
Đậu Đậu đẩy hắn ra, lấy một cái quần dài sạch sẽ vội vàng mặc vào, nhìn vào gương một lát, thấy không còn dấu tích nào lộ ra mới thở phào, vặn cửa ra khỏi nhà tắm.
Bên trong phòng khách, Biển Biển đã chiến đấu với Tên Ngốc rồi. Tên Ngốc ôm Viên Viên chạy, còn cậu con trai nhà mình đuổi theo phía sau đạp.
Hi hi...
Người cười là Viên Viên, cô bé nhìn thấy hai anh trai một người đuổi một người chạy, vui vẻ vô cùng, cũng quên mất cả đau đớn.
“Được rồi, đứng lại hết đi.”
Đậu Đậu lạnh lùng lên tiếng, Tên Ngốc dừng lại trước.
Biển Biển tìm đúng thời cơ lại đạp một phát, tức tối lên tiếng, “Anh ta cứ ôm em gái mãi.”
Viên Viên quấn lấy cổ của Tên Ngốc ăn kẹo, vừa ăn kẹo vừa mơ màng nhìn Biển Biển.
Đuôi trên người cô bé đã rụng được non nửa rồi, hai quả mông nhỏ tròn trùng trục đang tọa trên cánh tay Tên Ngốc.
Biển Biển nhìn lại càng ghét bỏ, vừa lấy tay kéo áo Đậu Đậu vừa nói, “Mẹ, ôm em lại đi, đừng để anh ta ôm!”
Đậu Đậu không hiểu suy nghĩ của con trai, chỉ cho rằng Tên Ngốc đã đắc tội với Biển Biển cho nên Biển Biển mới liên kết với Viên Viên đối phó với Tên Ngốc.
“Được rồi, đưa con tôi bế nào.”
Tên Ngốc đỡ mông của Viên Viên đưa cho Đậu Đậu, lúc thu tay lại không khỏi hoảng hốt một lúc, “Rụng… rụng mất rồi sao?”
Nhất định là do thích trẻ con quá, đúng, nhất định là thế! Đợi sau này có vợ, sinh lấy bảy tám đứa chơi! Ừ, chính là như vậy!
Tên Ngốc ngay lập tức an ủi bản thân, quay sang nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Viên Viên, lại lẳng lặng bổ sung thêm một câu sinh con gái.
Đậu Đậu rút khăn giấy lau nước mắt cho con gái, ôm cô bé trong lòng lo lắng chờ đợi.
Viên Viên dường như đã thích ứng được với nỗi đau này, đã không còn khóc lớn như khi mới bắt đầu nữa. Nhưng cô bé cắn môi nức nở, Đậu Đậu nghe thấy vậy càng thêm đau lòng, “Lão Cửu! Rốt cuộc phải rụng trong bao lâu thế?”
“... Có lẽ không lâu đâu.”
“Anh là cha ruột mà anh không biết?”
“Anh cũng là lần đầu làm cha mà... ấy em xem, rụng rồi!”
Yêu Nghiệt còn chưa nói xong thì đã thấy một nửa đuôi còn lại của Viên Viên dần dần biến mất, chiếm lấy phần đó là một đôi chân ngắn, còn là một đôi chân nhỏ trắng nõn nà.
Cô bé đang nhai kẹo mút, vừa nhìn thấy đôi chân “đẹp mĩ miều” của mình thì cười toe toét, trên đôi lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt.
Tên Ngốc ngơ ngẩn, trong lòng nghĩ, giống như một bé tằm vậy, trắng nõn nà mập tròn tròn, rất đáng yêu!
Tên Ngốc vừa nghĩ như vậy, Biển Biển liền lên tiếng, “Anh không được nhìn!”
Tên Ngốc, “... Tại sao?”
“Em ấy là con gái!”
Khóe miệng Tên Ngốc co rút, “Vậy sao em lại nhìn?”