Đậu Đậu, “... Không phải trộm, là lấy. Vậy mẹ hỏi con một lần nữa, số nhẫn này con lấy từ trong túi áo của cha ra từ khi nào?”
Viên Viên móc móc đầu ngón tay, “Không được nói.”
“Hả? Không được nói? Ai không được nói?”
“... Anh.”
Biển Biển cũng đang nằm đột nhiên không ghìm nổi tức giận, “Anh đâu có! Là anh bảo em đừng có rêu rao!”
Viên Viên gật gật đầu, “Vâng, vâng, nà cái đó nà cái đó, nà không được dêu dao.”
Đậu Đậu đột nhiên không muốn hỏi Viên Viên nữa, bởi vì lượng tiếng người mà cô bé có thể nói rất có hạn. Thà tranh luận với con trai còn hơn.
“Biển Biển, con nói xem, lấy từ khi nào?”
“... Lấy từ lúc ba biến thành người xấu.”
Lời của Biển Biển vừa nói ra, Đậu Đậu gần như nổi đóa lớn tiếng nói, “Vậy sao con không lấy cái gì ăn được ấy! Lấy mấy thứ nhẫn lưu trữ này thì có tác dụng gì?”
Sau đó cô dường như ý thức được mình vừa mất kiểm soát cảm xúc, sau khi bình tĩnh lại thì ha ha gượng cười hai tiếng, “Không sao không sao, mẹ không tức giận, mẹ chỉ là... không thể hiểu nổi.”
Biển Biển biết đó là kẻ giả mạo, còn biết lấy đồ vật trong lúc kẻ giả mạo đó bắt bọn chúng vào cung điện, vậy tại sao không lấy linh quả chứ?
“Con có lấy rồi mà!”
Sau đó nó lạch bạch đi đến trước bàn trà, cầm một chiếc nhẫn lên giũ giũ, một đống linh quả to tướng ùng ục lăn ra ngoài.
“Con gái à, trên người con có linh quả, sao con không nói sớm?”
Viên Viên làm vẻ mặt vô tội, “Mẹ hông có hỏi mà!”
“... Vậy lúc mẹ hỏi con có đói không, bữa tối có thể không ăn không, con... Bỏ đi, là mẹ ngốc, mẹ thật là ngốc, thật ngốc!”
Chẳng trách cô chỉ kiếm được bốn mươi linh quả cho Viên Viên mà con bé không hề khóc không hề làm loạn, cảm giác như trên người con bé đang đeo cả một kho vàng nhỏ vậy.
Ôi chao, một nhà bốn người, chỉ có chỉ số thông minh của cô là đáng lo thôi!
Thấy Đậu Đậu không hỏi nữa, Viên Viên chỉ chỉ vào đống linh quả trên bàn còn có mấy cái nhẫn chứa kẹo mút rồi nói, “Ba ơi, có thể trả con được chưa?”
Yêu Nghiệt, “... Không được, chưa thu lại!”
Nói xong hắn phất ống tay áo một cái, trực tiếp cuốn toàn bộ số đồ trên bàn trà vào trong.
Còn lâu mới thừa nhận chỉ số thông minh của hắn cũng đang rớt mạng!
Còn lâu mới thừa nhận lúc hắn chờ vợ ở bên ngoài Cục bắt yêu, cũng đã từng rất lo lắng rất lo lắng đến vấn đề ăn uống của con gái!
Kho vàng nhỏ của Viên Viên bị sung của công rồi, bé bĩu môi, lại khóc oa oa thành tiếng.
Ba xấu quá! Lại còn lấy mất kẹo kéo của cô bé!
Đậu Đậu vội vàng dỗ dành, “Ngoan nào, đừng khóc nữa! Con xem chân của con kìa, như thế là cuộc sống đã hoàn mỹ rồi.”
Tên Ngốc, “...”
Đây là cách dỗ dành con kiểu gì vậy trời!
Viên Viên có thể tin mới là lạ đó!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tên Ngốc, Viên Viên nhìn chằm chằm “đôi chân đẹp mĩ miều” của mình một cái, rồi tiếp tục khóc.
Tên Ngốc thở dài bước lên phía trước, ôm lấy cô bé nhẹ nhàng dỗ dành, “Viên Viên ngoan, đừng khóc nữa nhé, anh vẫn còn nè, ngày mai anh cho em có được không?”
Lời nói của người chăn nuôi lập tức có hiệu quả, tiếng khóc quả thật im bặt.
Cha ruột, mẹ ruột, anh ruột mặt sững sờ, chỉ có đương sự là chóp chép miệng, nũng nịu lên tiếng nói, “Vâng.”
Trong bầu không khí trầm lặng, Biển Biển định thần lại đầu tiên.
“Bỏ em ấy xuống, không cho phép anh ôm em ấy!”
“... Nhóc con, ăn cháo đá bát chính là kiểu người như nhóc đó.”
Biển Biển đương nhiên biết lời Tên Ngốc nói không phải tốt đẹp gì, nhưng nó vốn dĩ đã không phải là người mà. Từ ngữ miêu tả người sao có thể miêu tả nó chứ?