Mặt Đậu Đậu đần thối ra, “Cái gì? Lấy Thất ca của anh rồi sao? Không phải cô ta thích anh hả?”
Khi vừa nghe thấy câu báo thù thì không có khả năng lắm của Yêu Nghiệt, cô từng nghi ngờ hắn mềm lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, căn bản không có khả năng. Hắn đã có thể vì cô mà sát hại gần như là toàn bộ Tây Hải thì sao mà còn để ý tới một thanh mai trúc mã như vậy? Thanh mai trúc mã đối với hắn chỉ là người lạ gặp mặt với tần suất lớn mà thôi.
Một người bạc tình bao nhiêu thì cũng thâm tình bấy nhiêu, câu nói này không sai chút nào.
Thế là gần như chỉ trong chớp mắt, cô lập tức đã phủ định nghi ngờ đó. Thậm chí còn có chút xấu hổ về sự không tin tưởng của cô ban nãy…
Yêu Nghiệt không hề biết sự xấu hổ này trong lòng Đậu Đậu, chỉ chau mày trả lời nghi ngờ ban nãy của cô, “Trộm long cốt của anh, cứ cho là ông già có coi trọng ả thế nào đi nữa thì cũng sẽ không chấp nhận ả nữa.”
“Vậy… vậy cũng không thể đồng ý lấy Thất ca của anh được chứ? Loại phụ nữ này, đây không phải là hố con ông ta sao!”
Yêu Nghiệt phì cười, “Ông già cũng không muốn, tiếc là không có cách nào khác. Ả dùng thủ đoạn làm chuyện vợ chồng với Thất ca, hơn nữa Thất ca cũng tình sâu nghĩa trọng với ả, điều ngang trái này huynh ấy nguyện làm, chúng ta có thể làm gì được đây?”
“… Nhà anh si tình di truyền hả?”
Hắn như vậy, Thất ca của hắn cũng như vậy, nhà hắn… không dám nghĩ nữa, cứ nghĩ là lại cảm thấy sợ hãi.
Yêu Nghiệt dừng lại, sau đó thì bật cười, “Vợ à, đây là em đang khen anh sao?”
“… Em đang biểu dương anh đó.”
“Anh xin nhận, có điều không hẳn như vậy. Bát ca là người đa tâm, chỉ tính tiểu thiếp của tiên tộc cũng lấy về bảy tám mươi người, người phàm bình thường thì càng không đếm hết, còn về vợ cả, tới bây giờ đến cả bóng dáng cũng không thấy đâu.”