Thánh Phong hình như cũng không tốt hơn là mấy… Thánh Phong thì có Lạc Thi Nhã và Vương Yên Nhiên mà!
Đậu Đậu tỉ mỉ tổng kết lại, cảm thấy đây nhất định là vì thân hình này không đủ xinh đẹp.
Không cao không đẹp không xuất sắc, vận may lại tốt hơn bọn họ nên bọn họ không cảm thấy cô chướng mắt mới là lạ đó!
Đây có lẽ cũng là lý do vì sao kiếp trước cô sống rất gợi đòn mà không ai dám tới trước mặt cô đấu tranh. Đậu Đậu bất lực lắc đầu, vừa âm thầm than trách nhân tính phức tạp vừa gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trường Thánh Phong là một phụ nữ trung niên đẹp thướt tha. Ngoài cửa có gắn camera, hiệu trưởng sớm đã nhìn thấy Đậu Đậu trong màn hình giám sát rồi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà ta nói một tiếng vào đi, sau đó nhìn về phía giáo viên của Hội Tụy, “Em ấy tới rồi, cô có gì muốn nói thì nói với em ấy đi. Nếu như em ấy đồng ý thì dĩ nhiên tôi sẽ không ngăn cản.”
Giáo viên Hội Tụy vừa nghe đã vui vẻ hẳn lên, ken két hai bước đi tới giúp Đậu Đậu mở cửa.
Đậu Đậu, “… Em chào cô.”
“Ồ, xin chào em.”
Giáo viên dạy nhảy của Hội Tụy vừa nhìn đã biết là dân tộc thiểu số, một đại mỹ nhân đất khách quê người. Eo thon mông nở, tay dài chân dài, hốc mắt sâu, mắt hai mí, sống mũi cao thẳng, lông mày đen mượt, chiều cao trên mét bảy.
Đậu Đậu vô cùng kinh ngạc, lần trước lúc gặp mặt cô đã không nhìn kỹ.
“Đậu Đậu, em tới Hội Tụy của chúng tôi học đi. Tới đó thì tất cả các lớp em đều có thể qua, em muốn tới lớp nào thì sẽ tới lớp đó!”
Đậu Đậu, “Khụ… Hiện tại em không muốn chuyển trường.”
“Em không hợp học ở Thánh Phong đâu! Em xem thành tích môn văn hóa của em, không cao không thấp không trên không dưới, thời gian gần đây còn có chiều hướng trượt dốc lớn, tương lai có thể thi đại học hay không là chuyện rất xa vời.”
Đậu Đậu, “… Cô nói cũng hơi có lý.”
“Phải không? Có lý phải không? Em tới Hội Tụy của chúng tôi thì sẽ không như vậy nữa. Chỉ cần tùy ý học một chút văn hóa, thời gian còn lại đều là giải trí! Chỉ cần có năng khiếu, tương lai thi vào học viện hí kịch Đế Đô hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Đúng vậy! Bây giờ không ít con cái nhà giàu có đều thích bước chân vào ngành này. Vì trở thành minh tinh rồi sẽ có hiệu ứng của minh tinh, bất luận là đối với sự nghiệp của gia tộc hay sự trưởng thành của bản thân đều rất tốt!”
Hình như sợ Đậu Đậu không tin, cô còn lấy một ví dụ, “Em xem, cũng giống như Niệm Nô Kiều của em mời minh tinh lớn làm quảng cáo tuyên truyền. Nếu như bản thân em đã là nữ hoàng tai tiếng, chỗ tiền đó em có thể tiết kiệm được rồi. Hơn nữa con cái nhà giàu mà vào giới giải trí sẽ rất thuận phong thuận thủy.”
Đậu Đậu chớp mắt mơ hồ, “Tại sao vậy?”
“Vì có tiền, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, việc này sẽ hình thành một tuần hoàn tốt.”
Đậu Đậu nghĩ tới tấm áp phích cực lớn đầy ngoài phố, vừa thầm cảm thán người cha hời của mình thật sự là quá đắt, vừa thầm cảm thấy cô giáo này nói cũng có lý.
Nhưng mà… làm minh tinh thật sự tốt sao?
Làm dâu trăm họ, tình trạng sinh tồn của nhân vật công chúng không mấy lạc quan.
Làm tốt thì sẽ bị nói là người giả tạo có tâm kế, thẳng thắn thì sẽ bị mắng là không có não.
Sai một lỗi nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn, bạo lực mạng gì đó, rất là đáng sợ!