Dạo này Hà Chính Trực có chút thay đổi lớn, nói một cách chính xác thì chính là… ngực của cô ấy có chút to hơn.
Cũng phải là cup B rồi ấy chứ!
Trước kia cô ấy là sân bay bằng phẳng hết mức đó! Lẽ nào bị Diệp Tinh Thần nhìn một cái mà có hiệu quả thần kỳ như vậy sao? Hay là… không chỉ nhìn một cái?
Đậu Đậu gặm sườn lợn, không nhịn được hỏi, “Này, chị Hà, dạo này chị còn để anh Diệp nhìn ngực không vậy?”
Hà Chính Trực gật đầu, bừng tỉnh trở lại nghi ngờ, hỏi, “Sao em biết được vậy?”
Đậu Đậu, “…”
“Nhưng không thể thành công được nữa, giờ anh ấy tránh chị rất kinh khủng. Chị đang chuẩn bị hỏi em trừ việc cho anh ta xem ngực ra còn có cẩm nang diệu kế gì khác không đây!”
Đậu Đậu, “… Ha ha, không có!”
Thật ra cô vừa suýt nữa nói ra kế sách gạo nấu thành cơm rồi, nhưng nghĩ một lát, dường như không tới mức đó. Diệp Tinh Thần đối với Hà Chính Trực là kiểu tình cảm anh trai em gái điển hình. Loại tình cảm này là khó chuyển biến nhất.
Trương Nhược Nam và Lạc Lê thì không giống như vậy, bọn họ là tình cảm anh em trai.
Thế nào gọi là tình cảm anh em trai?
Từng học cùng trường, từng cùng gánh vác trách nhiệm, từng cùng nhau cua gái, cùng nhau phân chia chiến lợi phẩm!
Trong lòng rất nhiều người đàn ông, anh em luôn luôn quan trọng hơn phụ nữ nhỉ? Đặc biệt là những người đàn ông giống Lạc Lê, nhất định sẽ đặt tình cảm anh em lên vị trí đầu! Nếu không hắn làm sao có thể làm sống ở quân doanh?
Vậy nên, so với tiếp nhận một cô gái giống như là em gái, người đàn ông dễ dàng tiếp nhận một người anh em vào sinh ra tử hơn nhiều.
Dù gì… anh em trai mà yêu nhau, tình nghĩa sâu đậm, bọn họ có thể… gay mà!
Đậu Đậu nói không có cách nào, nhưng Hà Chính Trực cũng không bỏ cuộc, cũng không ăn thịt nữa, kéo ghế qua ngồi cạnh bên Đậu Đậu, nhìn cô chằm chằm.
Đậu Đậu do dự mở miệng, “Có thể anh ta cảm thấy chị còn nhỏ, có những chuyện nói bây giờ thì còn quá sớm.”
“Chị không nhỏ đâu, chị đã là cup B rồi đó!”
Đậu Đậu trở lại trạng thái nghiêm túc, “Em nói là nói tuổi tác. Có thể anh ta cảm thấy chị tuổi vẫn còn nhỏ, không thích hợp để nói mấy chuyện này. Tóm lại, chị không cần lo lắng, những chuyện như thế này cần phải từ từ mới được.”
Hà Chính Trực nghiến răng, “Sao có thể từ từ được? Chị không nhanh theo đuổi anh ấy, anh ấy sẽ quên triệt để chuyện này mất!”
“Nóng vội cũng không có tác dụng, nếu như có tác dụng, sao anh ta còn tránh mặt chị nữa?”
Đậu Đậu ung dung thong thả lại gặm một miếng thịt, nhìn thấy Hà Chính Trực hình như đang suy nghĩ cái gì thì vỗ vai cô ấy.
“Em thấy chị nên cẩn trọng một khoảng thời gian, nhân lúc anh ta sắp sửa quên mất chuyện nhìn ngực rồi thì đột ngột tấn công anh ta lần nữa…”