Tuy nhiên chuyện này vẫn không tính là tức giận nhất, điều khiến cô ta tức giận hơn cả là khi cô ta so sánh với Đậu Đậu, trong mắt Hà Chính Trực đã trở thành…
“Lạc Lạc à, sao cậu lại không ăn vậy? Không phải Đậu Đậu đã nói không sao rồi à? Cậu đừng cứ để trong lòng, có chuyện gì đâu chứ? Đúng không hả Đậu Đậu?”
Kim Đậu Đậu đang nói gì vậy? Cô ta đang dạy cô đừng làm một người tốt sao? Có phải cô ta rảnh quá mức rồi không?
Nhất định là cô ta đang khoe khoang!
Có điều những gì cô ta nói cũng rất có lý… Thoải mái không được thì có thể báo thù mà!
Đúng, báo thù, đoạn phim hôm qua, cô có thể…
“Lạc Lạc, cậu đơ ra làm gì vậy? Mau đi thôi.”
Hạ Chính Trực vẫy vẫy tay trước mắt cô ta, sau khi thức tỉnh cô ta, kéo cô ta ra phía ngoài.
Đậu Đậu gọi một chiếc taxi tới, sau khi lên xong ngẩng đầu nhìn, ô, khuôn mặt rất quen. Đây không phải là chú trung niên ở nhà ma suýt chút nữa tiêu tùng đó sao?
Được Lạc Lê đưa về rồi?
Quên mọi chuyện xảy ra ở nhà ma rồi?
Tại sao cô lại có dự cảm không lành nhỉ, cảm thấy chuyện ở nhà ma vẫn chưa kết thúc?
Theo lý mà nói, lão bà Quỷ Tướng quân đi rồi, đám quỷ trong nhà ma không người cầm đầu, đáng lẽ không thể làm ăn được gì mới phải chứ?