Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 855: Vất quần áo thì thấy nhiều rồi, chưa từng nhìn thấy ai chặt tay phải không? (1)



Ngày đó hồi hồn quá vội vàng, cộng thêm đến Long cung đón con trai thuận tiện xem đám cưới, hắn đã quên luôn chuyện này rồi.

Không, không thể nói là quên.

Hắn cảm thấy, so với việc đi lấy long cốt thì đi đón con trai đón vợ và tìm Cơ Yêu Nguyệt trả thù quan trọng hơn!

Dẫu sao thì lông cừu mọc ở trên người cừu, xương của hắn cuối cùng cũng vẫn là xương của hắn, có vẻ như Sở Minh Hiên cũng không gây ra được chuyện gì lớn.

Bây giờ đã đón con trai về rồi, hắn cũng biết vợ đã sớm nhận ra hắn, đến lúc lấy lại long cốt của mình thôi.

Yêu Nghiệt khẽ vòng tay qua vai Đậu Đậu, “Vợ, ăn cơm xong chúng ta phải đến Cục bắt yêu một chuyến. Long cốt của anh vẫn còn ở trên người Sở Minh Hiên.”

Đậu Đậu nghe thấy vậy lập tức nghiêm mặt lại, “Được!”

Không chỉ phải lấy lại long cốt, còn phải thuận tiện vặt thằng nhỏ của Sở Minh Hiên nữa!

Mẹ kiếp, vốn dĩ còn tưởng cậu ta có thể giả làm nam thần cả đời thì chính là nam thần thật, ai ngờ cậu ta giả được nửa đường thì không giả nữa!

Dưới sự xúi giục của Cơ Yêu Nguyệt dùng cơ thể của Yêu Nghiệt, còn muốn dùng cơ thể của Yêu Nghiệt để xâm hại cô?

Loại người như vậy nên cho nổ luôn tại chỗ!

Ngược, phải ngược, ngược chết cậu ta!

Đậu Đậu quyết định xong, Sở Minh Hiên ở Cục bắt yêu xa xôi đột nhiên hắt hơi một cái.

Hắt xì một tiếng, nước ối trong hòm băng cũng rung lên.

Mí mắt Trương Nhược Nam khẽ run, cô vừa tháo dây trên máy vừa dặn dò, “Trong một tháng gần nhất không được động đến đồ chua cay, hải sản và thịt bò. Vết thương trên người cậu mặc dù đã đỡ hơn rồi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, ăn những thứ này, cậu nên biết hậu quả là gì rồi đấy.”

Sở Minh Hiên nhíu mày, thấy cái nắp thủy tinh của máy trị liệu tái sinh được dựng lên, cậu ta ngồi dậy, vẫn cau mày nhìn chằm chằm thân dưới của mình.

Cậu ta đã nằm trong máy trị liệu tái sinh suốt bảy ngày. Mỗi ngày cậu ta đều bị giày vò, cơ thể đau đớn, đau khổ trong lòng ép cho cậu ta cơ hồ không thở nổi. Mỗi ngày cậu ta đều hỏi Trương Nhược Nam, Đậu Đậu đi đâu rồi? Sao vẫn còn chưa tới thăm cậu ta? Nếu như cô cứ không đến thăm cậu ta, cậu ta làm sao mà làm được phẫu thuật tiếp theo chứ?

Máy trị liệu tái sinh chỉ có thể dùng bảy ngày, hôm nay người của quân khu sẽ tới lấy máy rồi. Vết thương ở thân dưới cậu ta thật sự quá nặng, bảy ngày căn bản là không kịp khỏi bệnh.

Bác sĩ tên là Trương Nhược Nam này nói, không có sự đồng ý của Kim Đậu Đậu thì cô ấy sẽ không làm phẫu thuật tiếp theo cho cậu ta. Nhưng Kim Đậu Đậu mãi không đến, chẳng lẽ cậu ta cứ mãi không thể làm phẫu thuật à?

Sở Minh Hiên cau mày, nhìn chằm chằm vào thân dưới, siết chặt nắm tay, lại hỏi Trương Nhược Nam câu hỏi mà hằng ngày cậu ta vẫn hỏi, “Cô ấy đi đâu rồi?”

Sở Minh Hiên hỏi như cũ, Trương Nhược Nam cũng giả bộ ngớ ngẩn như cũ, “Cô ấy đi đâu làm sao mà tôi biết được.”

“Tôi như vậy, sao cô ấy còn không đến thăm tôi?”

“Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai chứ?”

Trương Nhược Nam trợn mắt, thấy Sở Minh Hiên vẫn còn ngồi ở trong máy trị liệu tái sinh, cô không kiên nhẫn khoát tay.

“Được rồi được rồi mau ra đây đi, người của quân khu đang đợi ở cửa rồi. Cậu nhìn chỗ nước ối này đi, lát nữa tôi còn phải lau rửa sạch sẽ lại một lần nữa! Mau ra ngoài đi, mau lên!”

Nói xong, thấy Sở Minh Hiên vẫn không nhúc nhích, cô thô lỗ xách cậu ta ra ném vào góc tường.

Nếu như Đậu Đậu nhìn thấy tình cảnh này, sẽ nói thế nào?

Cô chỉ có thể cảm khái - Trương Nhược Nam uy vũ hùng tráng!

Lúc Lạc Lê chạy đến đây thì nhìn thấy Trương Nhược Nam đang uy vũ hùng tráng ném người. Khóe miệng hắn giật giật, vẻ mặt suýt thì mất khống chế. Mất công hắn trốn cô lâu thế, cảm thấy không có cách nào đối mặt với cô ấy. Bây giờ xem ra cô ấy vẫn hoàn toàn là người anh em Trương Nhược Nam cùng vào sinh ra tử với hắn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.