Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 863: Sống 250 năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô được xem xuân cung sống (1)



Thấy Sở Ngọc Bình nói tới nói lui không còn gì để nói nữa, Yêu Nghiệt hắng giọng, “Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, dì có nói gì cũng đã muộn.”

Sở Ngọc Bình dạy dỗ mãi, câu nói đầu tiên của Yêu Nghiệt đã giết chết bà ấy trong nháy mắt. Bà ấy tức giận chỉ Yêu Nghiệt “cậu” rất lâu, cũng không nói ra được gì nữa.

Đậu Đậu biết Sở Ngọc Bình mang thai tâm trạng không thể quá mất ổn định, cô kéo Yêu Nghiệt, ra hiệu cho hắn. Yêu Nghiệt cũng biết lắng nghe, bị vợ kéo một cái, liền ngoan ngoãn im miệng không lên tiếng nữa.

Đậu Đậu hắng giọng một cái, “Khụ... chuyện này là ngoài ý muốn, bọn con cũng không ngờ sẽ như vậy. Có điều nếu chuyện đã như vậy rồi, chúng… chúng con phải tổ chức đám cưới thôi.”

Lời của Đậu Đậu tương đối mạch lạc rõ ràng.

Đầu tiên, chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, con biết lỗi rồi.

Sau đó, chuyện đã như vậy rồi, có truy cứu lỗi lầm thế nào đi nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề.

Cuối cùng, nếu chuyện đã không thể nào thay đổi được, vậy thì nhìn về phía trước, tổ chức đám cưới mới là việc quan trọng.

Sở Ngọc Bình nhất thời cũng bình tĩnh lại.

Cố Thanh Vân thở dài, đỡ bà ấy ngồi xuống, nói, “Đám cưới tổ chức vào tháng sau, con muốn làm thế nào? Mời những ai?”

Đậu Đậu thấy hai người cũng coi như đồng ý, cô thở phào, nói, “Làm đơn giản là được rồi, nhà anh ấy không có ai cả, chỉ có mấy người anh em, cũng không nhất thiết phải để ý quá.”

“Nhà cậu ta rốt cuộc là làm gì thế? Thần thần bí bí, đến bây giờ còn chưa tra ra lai lịch!”

Sở Ngọc Bình vừa nói như vậy, Cố Thanh Vân vội vàng xoa lưng bà ấy, “Đừng vội, em lúc nào cũng vội cả, em không nói từ từ được à?”

“Em làm sao mà nói từ từ được!”

“Em còn đang mang thai đấy!”

“... À.”

Rốt cuộc Sở Ngọc Bình vẫn quan tâm đến đứa bé trong bụng, đè lửa giận xuống, kiên nhẫn đợi Đậu Đậu giải thích.

Đậu Đậu do dự không biết phải bịa thế nào, Yêu Nghiệt đã tiến lên cầm lấy tay cô.

“Nhà cháu buôn bán dược liệu ở Mỹ, có mấy trang viên. Tổ tiên ở cả hai giới hắc bạch, có không ít kẻ thù. Cháu trở về Cửu Châu muốn sống cuộc đời yên ổn, mai danh ẩn tích, bình yên sống qua ngày. Cho nên mọi người không tra được bối cảnh của cháu đâu.”

“Vậy nhà cậu...”

Sở Ngọc Bình muốn nói vậy tài sản nhà cậu thì ai thừa kế, nhớ ra Đậu Đậu vừa nói hắn có anh em, lập tức cũng hiểu ra. Tài sản gì đó do mấy anh em khác thừa kế, hắn cứ trắng tay ra khỏi nhà lấy Đậu Đậu như vậy à?

Nhìn ra lo lắng của Sở Ngọc Bình, Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, lại bịa thêm một lời nói dối nữa.

“Cũng không phải là trắng tay ra khỏi nhà, sau này cháu ở lại Đế Đô phải phụ trách việc buôn bán dược liệu ở trong nước, cũng dư sức nuôi được cô ấy.”

Nghe được lời này của Yêu Nghiệt, cuối cùng Sở Ngọc Bình cũng yên tâm rồi. Bà ấy biết lần đấu giá đó hắn là người ủy thác lớn nhất, cũng biết những dược liệu kia là đồ hiếm, có giá trị liên thành. Nếu hắn đã phải phụ trách việc buôn bán dược liệu ở trong nước của cái gia tộc thần bí đó thì quả thật là dư sức nuôi Đậu Đậu.

Huống hồ Đậu Đậu cũng không cần bọn họ lo lắng. Bất luận là chuyện của Trường Sinh hay là chuyện bà ấy mang thai, hoặc là sản phẩm của Niệm Nô Kiều, biểu hiện của cô đều khác với người bình thường. Nhà ngài Cửu này buôn bán dược liệu, nếu như Đậu Đậu đi theo hắn, ít nhất sau này Niệm Nô Kiều cũng không cần lo lắng về nguyên liệu nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Ngọc Bình gật đầu, “Vậy được, Đậu Đậu cũng trưởng thành, hai đứa cũng đăng ký kết hôn…”

“Đợi đã, hai đứa làm sao mà đăng ký kết hôn được? Ba nhớ tuổi kết hôn Cửu Châu quy định phái nữ nhất định phải tròn hai mươi tuổi mới được mà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.