Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 864: Sống 250 năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô được xem xuân cung sống (2)



Lời nói của Cố Thanh Vân sắc bén chỉ đúng trọng điểm.

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, yên lặng nhìn Yêu Nghiệt một cái. Xem anh giải thích thế nào!

Yêu Nghiệt bật cười, thong dong điềm tĩnh mở miệng, “Chuyện này đơn giản thôi, trước kia cháu ở nước ngoài lâu như vậy, biết không ít hacker...”

Hắn nói tới đây thì dừng lại, Sở Ngọc Bình và Cố Thanh Vân đưa mắt nhìn nhau.

Được, bọn họ phục rồi, ngài Cửu này thật sự là thần thông quảng đại. Vì đăng ký kết hôn với Đậu Đậu mà thế lực tối cũng dùng hết cả. Mặc dù thủ đoạn không vẻ vang lắm, nhưng tình cảm này không phải là giả...

Chuyện đám cưới cứ quyết định như vậy, Sở Ngọc Bình không yên tâm, lại càm ràm Đậu Đậu một lúc nữa. Nói đi nói lại cũng vẫn là chuyện đó, dặn dò cô phải chú ý các biện pháp an toàn, cũng không thể tuổi còn trẻ đã sinh con. Dẫu sao cô còn đang đi học nữa.

Đậu Đậu nghe liền vội vàng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ… các biện pháp an toàn? Đừng sinh con?

Hai đứa nhóc nhà cô đều sắp biết chạy rồi kia kìa!

Bây giờ nói cái này có phải là quá muộn rồi không?

Sở Ngọc Bình rời đi, Đậu Đậu thở phào, ngồi sụp lên ghế sofa không muốn nhúc nhích.

Yêu Nghiệt không bế con ra, hắn ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu suy nghĩ, quyết định đợi xong đám cưới mới thu hết mấy thứ trên mạng xuống thì hơn.

Bây giờ…

“Bây giờ chắc Lăng Đầu Thanh đã xong việc rồi, có muốn đi xem không?”

Đậu Đậu vừa nghe thấy liền hăng hái, “Muốn! Mẹ kiếp Lạc Thi Nhã, lần này không bôi xấu thanh danh của cô ta không được!”

Yêu Nghiệt nghe thấy thế bật cười, “Đi, đi xem xem.”

Lúc bọn họ đến, Lăng Đầu Thanh vừa chui ra ngoài, thở phào một hơi, đang móc máy quay phim ra ấn nút ghi hình.

Nhìn thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, gã còn vẫy tay chào hỏi, “Đại Vương! Thuộc hạ đã gọi trai bao nổi nhất ở đây rồi!”

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Cậu đúng là không tiếc tiền.”

“Đương nhiên rồi, trai bao đó nổi nhất ở đây, cũng coi là có chút danh tiếng ở Đế Đô, nếu không mời một kẻ không có tiếng, làm sao mà biết Lạc Thi Nhã gọi trai bao được?”

Yêu Nghiệt không nói nổi, Đậu Đậu thì yên lặng giơ tay khen ngợi.

Lăng Đầu Thanh cười hi hi rồi nghiêm túc cầm máy quay phim, quay ở khoảng cách gần cho Lạc Thi Nhã.

Lạc Thi Nhã đã có ý thức rồi, cô ta vô tri vô giác mở mắt, nhìn thấy trên người mình là một người đàn ông trần truồng. Người đàn ông đó còn rất đẹp trai, nhìn dung mạo hơi giống Sở Minh Hiên nữa. Miệng lưỡi Lạc Thi Nhã khô rát, vừa cảm thấy mình đang nằm mơ, vừa mê man nặng nề nghĩ, sao lại giống Sở Minh Hiên được? Loại giấc mơ thế này, không phải cô ta nên nằm mơ thấy ngài Cửu à?

Nếu như Đậu Đậu biết cô ta nghĩ như vậy, có lẽ sẽ nhảy lên bóp chết cô ta! Nhưng cô không biết, cô đang cùng Yêu Nghiệt nằm bò trên mái nhà làm kẻ trộm!

Sống 250 năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô được xem xuân cung sống! Hơn nữa còn là xem Lạc Thi Nhã.

Nói như thế nào nhỉ? Cô có chút kích động.

Thấy mắt Đậu Đậu sáng lên, khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, không nhịn được, vẫn giơ tay làm mờ đi.

Đậu Đậu trơ mắt nhìn tên đàn ông kia cởi từng chút từng chút đồ lót của Lạc Thi Nhã, lộ ra hai cái… Bị, làm, mờ, rồi.

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Lão Cửu, em muốn xem.”

“... Không đẹp bằng anh.”

“... Anh bảo em đến xem, làm sao còn có thể nuốt lời chứ?”

“Anh bảo em đến xem chuyện vui, không phải bảo em đến xem xuân cung sống miễn phí.”

Đậu Đậu, “... Nhưng em muốn xem!”

“Không có gì mà xem hết, nếu em thật sự muốn xem, anh diễn với em là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.