Tên Ngốc đưa con cừu đồ chơi cho Viên Viên, Viên Viên xích lại gần mặt Tên Ngốc thơm chụt một cái, “Cám ơn anh!”
Biển Biển, “... Viên Viên! Em qua đây!”
Viên Viên ngây ra, ồ một tiếng rồi ôm con cừu con vào lòng, từ từ bò về.
Tên Ngốc, “...”
Cậu ta lại làm sai cái gì rồi à? Tên nhóc khó tính nhà sư thúc sao suốt ngày để ý đến cậu ta thế chứ?
Tên Ngốc cảm thấy mình không thể nhụt chí được, nếu đến cái tên nhóc khó tính này mà cậu ta cũng không xử lý được, tương lai làm sao có thể giải cứu thế giới? Làm sao mà bảo vệ hòa bình sáu giới được chứ?
Cậu ta ha ha cười khan hai tiếng, cầm hai ba cái xe ô tô đồ chơi trong túi đồ đặt trước mặt Biển Biển, “Có của em nữa này, em xem, hai cái luôn. Đều chạy rất nhanh.”
Viên Viên tranh trả lời, khóe miệng Tên Ngốc giật giật, “Ừ, hay! Con thỏ con hay, vô cùng hay!”
Biển Biển hừ một tiếng, thầm nghĩ, con thỏ con tên là con thỏ con, anh ta còn dối lòng khen hay, nhìn là biết muốn lừa mất em gái rồi!
Tên Ngốc cảm thấy mình bị con trai nhà sư thúc xem thường, hậm hực sờ sống mũi, hỏi, “Vậy con thỏ con của Biển Biển tên là gì thế?”
“Em biết em biết, tên là Khai Sát!”
“Khai… Khai Sát?” Tên Ngốc hoàn toàn đần ra, cậu ta không dám tin nhìn Đậu Đậu đang đi từ phòng bếp ra ngoài, “Khai Sát?”
“Là Caesar! Ngu ngốc!” Ngốc như vậy còn muốn lừa mất em gái nhà nó, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!
Tên Ngốc lại bị xem thường rồi.
Lần này đến Đậu Đậu cũng cảm thấy cậu ta ngốc, “Cậu dùng đầu óc nghĩ chút cũng biết là không phải rồi, tôi có thể đồng ý để cho đứa bé như nó đặt cái tên đẫm máu như vậy cho con thỏ à?”
Nói xong cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Khai Sát? Khai Ăn còn hơn.”
Thính giác của Yêu Nghiệt rất tốt, nghe thấy câu cuối cùng hắn lắc đầu.
“Hình như Khai Ăn còn đẫm máu hơn ấy. Là đầu thỏ kho tàu hay là thịt thỏ xào cay? Con thỏ bé tí tẹo như thế cũng không có bao nhiêu thịt cả...”
Đậu Đậu, “À... đồ ăn gọi ngoài đến rồi!”
Bày xong đồ ăn và bát đũa, cả nhà ngồi vào bàn. Đợi mọi người đều ăn gần no rồi, Tên Ngốc hắng giọng, “Sư thúc, Đường Lưu Ly đến đền Đông Quách của con rồi!”
“Đến đền Đông Quách? Ý gì thế?”
“Cây Lau Nhà nói cô ta đến tìm con để xem ngày hoàng đạo.”
“Ngày hoàng đạo? Cô ta muốn kết hôn à?” Đậu Đậu lập tức xoắn xuýt, “Không phải cô ta thật sự thích Trường Sinh rồi đấy chứ?”
“À... không phải như thế. Cô ta muốn con xem ngày hoàng đạo cho cô ta để báo thù.”
Đậu Đậu, “Báo thù còn cần xem ngày hoàng đạo trước hả?”
Con nhóc Đường Lưu Ly này, đầu óc không có vấn đề đấy chứ? Hay là… cô ta ý thức được sự kỳ lạ của những chuyện trước đó rồi?
Cho nên...
“Cậu nói cái này với tôi, không phải là muốn hỏi tôi rốt cuộc phải thu bao nhiêu tiền phí của cô ta mới thích hợp đấy chứ?”
“Phụt! Đương nhiên không phải thế rồi!”
Tên Ngốc cười bắn cả cơm ra, nghiêm túc nói, “Đây là vấn đề về tiền bạc sao? Vấn đề là cô ta muốn hỏi con làm sao để ổn thỏa hại được người!”
“À, vậy thì cậu cứ xem cho cô ta một ngày hoàng đạo đi. Trừ tháng sau ra là được, tháng sau tôi và sư thúc công của cậu phải làm đám cưới. Đúng rồi, còn có kỳ thi tháng hai tuần sau nữa, cái đó liên quan đến chuyện nhảy lớp của tôi.”
Những lúc khác cô đều rảnh để đánh người.
Tên Ngốc được phê chuẩn, gật đầu, “Được, con biết rồi.”
Sau đó cậu ta lại ăn cơm, nghĩ đến chuyện liên quan đến Lạc Thi Nhã trên mạng, lập tức vội vàng mở miệng, “Sư thúc à, chị Lạc Lạc xảy ra chuyện như vậy, người có cách gì không?”