Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 877: Chuyện của lạc thi nhã là do tôi làm (1)



Đậu Đậu thật sự muốn chửi bậy, “Tôi có thể có cách gì chứ?”

Cho dù có thì bà cô đây cũng tuyệt đối không cứu cô ta!

Tên Ngốc cúi đầu ồ một tiếng, thở dài, “Haiz, cũng không biết rốt cuộc chị Lạc Lạc bị trúng phải thứ tà gì nữa? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên ầm ĩ ra tin tức như vậy không biết?”

Khóe miệng “thứ tà gì” co rút, “... Không phải trước đó tôi và sư thúc công của cậu cũng ầm ĩ ra chuyện như thế à.”

“Đúng thế! Đầu tiên là người, sau đó là chị Lạc Lạc. Sư thúc, người nói xem liệu tiếp theo có phải là đến lượt chị Hà không?”

Đậu Đậu, “... Chắc là không đâu.”

“Cái gì gọi là chắc là không đâu? Ngộ nhỡ thật như thế thì sao? Sư thúc, người nói xem liệu có phải là do Đường Lưu Ly làm không? Cô ta ghi hận với người, sau đó đến bạn thân của người cũng không bỏ qua. Còn tìm con để xem ngày hoàng đạo nữa. Con không lừa cô ta ăn bã đậu đã là tốt lắm rồi!”

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, cảm thấy mình nhất định phải làm cái gì đó. Tên Ngốc đúng là một đứa trẻ, còn thật sự là một đứa trẻ đơn thuần lương thiện nữa, nhưng cậu ta không thể cứ ngây thơ mãi như vậy được!

Bạn thân? Con mắt nào của cậu ta nhìn thấy cô và Lạc Thi Nhã là bạn thân của nhau hả?

Còn đơn thuần lương thiện như thế nữa, sẽ thành đối tượng công kích trọng điểm của mấy em gái sói già đội lốt thỏ non mất!

Không được, không dám nghĩ nữa, chỉ cần nghĩ đến bông hoa nhài nhà mình cắm vào bãi phân trâu, cô đã đau lòng nhức óc và khó thở rồi!

Đậu Đậu uống nước, hắng giọng, “Khụ, cái đó, Tinh Trạch à, tôi có chuyện này nhất định phải nói cho cậu biết… Cậu đừng ăn gì nữa! Cũng đừng uống nước!”

Tránh cho lát nữa bị sặc.

“Sư thúc, con không ăn nữa rồi, người nói đi.”

Chuyện gì mà lại căng thẳng như thế, chẳng lẽ là muốn bắt yêu à?

Trái tim Tên Ngốc nhảy nhót, không ngờ được Đậu Đậu mở miệng lại nói ra một câu như sét đánh, “Chuyện của Lạc Thi Nhã là do tôi làm.”

Tên Ngốc, “... Sư thúc, nhất định là người đang đùa đúng không? Chẳng buồn cười tẹo nào cả!”

“Không phải đùa, là sự thật.”

Đậu Đậu giống như đang kể lại chuyện của người khác, “Cô ta nhờ Vương Yên Nhiên tặng cho tôi một con gấu bông lắp camera ở mắt. Chuyện của tôi và sư thúc công cậu chính là do cô ta làm.”

Đậu Đậu nói đến đây dừng lại, gắp cho mình một miếng thịt kho tàu, lại tiếp tục, “Tôi không thể tha thứ cho cô ta, vì vậy đã có chuyện ngày hôm nay. Hiểu rồi chứ?”

Tên Ngốc gật đầu, xong rồi lại lắc đầu, “Không, không hiểu.”

“Không hiểu chỗ nào? Nói!”

“Tại sao chị Lạc Lạc lại muốn theo dõi người?”

Cậu ta không hề nghi ngờ lời nói của sư thúc, bởi vì sư thúc của cậu ta căn bản không cần phải nói dối. Huống hồ vừa rồi sư thúc nói xong không bao lâu thì Cây Lau Nhà đã khẳng định trong lòng cậu ta, nói là Lạc Thi Nhã có tâm tư muốn hại sư thúc của cậu ta trước, sư thúc của cậu ta mới ăn miếng trả miếng đuổi cùng giết tận. Cho nên bây giờ cậu ta chỉ có một thắc mắc, không phải hai người này là bạn thân của nhau à? Sao đột nhiên lại trở mặt?

Vẻ mặt của Tên Ngốc quá rõ ràng, Đậu Đậu không nhịn được trợn mắt, “Ai nói với cậu hai người chúng tôi là bạn thân hả?”

“Hai người… hai người và chị Hà nữa là ba, không phải đều ngầm thừa nhận là thế à?”

“Ai ngầm thừa nhận với cậu? Cậu dùng đầu óc mà suy nghĩ xem, vốn dĩ Sở Minh Hiên đang ở bên cạnh cô ta, bởi vì tôi mà bọn họ chia tay, Lạc Thi Nhã có thể có tình cảm tốt với tôi không?”

Tên Ngốc nghe rồi ngẩn ra, “Nhưng không phải là người và Minh Hiên không yêu nhau à? Người còn giúp chị ấy xả giận nữa. Trên diễn đàn trường đều có cả!”

“... Cô ta chạy đến lớp chúng ta nói nhường Sở Minh Hiên cho tôi, làm như tôi thật sự cướp đàn ông của cô ta không bằng, tôi không làm như vậy, chẳng lẽ còn đợi thanh danh bị hủy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.