Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 878: Chuyện của lạc thi nhã là do tôi làm (2)



“Nhưng như vậy không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Người và Minh Hiên không yêu nhau, vậy không phải hai người vẫn là bạn tốt của nhau ư?”

Tên Ngốc ầm ĩ không hiểu gì, Đậu Đậu đỡ trán, đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.

Nói chuyện tâm cơ sách lược giữa phụ nữ với nhau với Tên Ngốc, có phải cô bị ngốc rồi không hả? Hoàn toàn là đàn gảy tai trâu!

Đậu Đậu im lặng một lúc, nhìn ánh mắt tràn đầy ham học hỏi của Tên Ngốc, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được kích động giải thích hoàn chỉnh cho cậu ta.

Tên Ngốc nghe đến đần cả mặt, hiển nhiên với đầu óc của cậu ta thì không thể tiếp nhận nổi lượng tin tức lớn như vậy được. Cái gì mà sư thúc bị đâm hai dao nhưng thực ra lại đâm chị Lạc Lạc hai dao sau lưng, cái gì mà chị Lạc Lạc ngoài mặt thì tha thứ nhưng thực ra lại ghi hận trong lòng. Cái gì mà chị Lạc Lạc có ý định ngấp nghé sư thúc công...

Toàn là chuyện gì không biết nữa!

Đậu Đậu thấy cậu ta xoắn xuýt, biết cậu ta đã nghe hiểu hết rồi. Cho dù bây giờ đần mặt ra nửa tin nửa ngờ, nhưng nói tóm lại, trong đầu cậu ta trừ hòa bình sáu giới ra, cuối cùng cũng có cái khác rồi.

Đậu Đậu hắng giọng tổng kết, “Trên đời này có rất nhiều chuyện đều không phải như vẻ bề ngoài của nó, đặc biệt là phụ nữ! Cho nên, ngây thơ thuần khiết gì đó, cậu phải lau cho sáng mắt mà nhìn!”

Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, “Con vẫn chỉ là một đứa bé thôi.”

“Ý của cậu là cậu không định trưởng thành hả?”

“Không, cũng không phải hoàn toàn là như vậy... Vâng, con nhớ rồi, sẽ lau sáng mắt mà nhìn.”

Đậu Đậu biết lời này của cô hoàn toàn phá hủy tam quan của Tên Ngốc rồi, cô xua tay, nói, “Ăn cơm đi, ăn xong rồi về mà ngủ sớm.”

Tên Ngốc ồ một tiếng, cúi đầu và cơm được một lúc vẫn không nhịn được hỏi, “Sư thúc, tại sao người không nhổ cỏ nhổ tận gốc Đường Lưu Ly, chị Lạc Lạc thì lại...”

“Đường Lưu Ly không ngấp nghé người đàn ông của tôi, cô ta vẫn chưa coi là có tội ác tày trời. Cùng lắm chỉ coi như là hơi làm cho người ta ghét thôi.”

Ở trong lòng cô, người làm cho cô khó mà chịu đựng được là cái người tên Cơ Yêu Nguyệt đó. Sau đó chính là Lạc Thi Nhã, rồi mới đến Kim San, Đường Lưu Ly, Vương Yên Nhiên gì đó.

Nhưng tạo hoá trêu người, Cơ Yêu Nguyệt gả cho Thất ca của người đàn ông nhà cô, cho nên cái thù này cũng không dễ báo rồi.

Người muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc nhất lại không thể động vào, lúc này Lạc Thi Nhã nhảy ra, không xử lý cô ta thì còn xử lý ai nữa?

Đậu Đậu nói xong, Tên Ngốc liền ngẩn ra. Cậu ta suy nghĩ mãi, cảm thấy sư thúc nói đúng. Mỗi người đều có giới hạn, giới hạn của mỗi người cũng đều không giống nhau.

Tên Ngốc gật đầu, “Con biết rồi.”

Đậu Đậu thở phào, thấy tên nhóc nhà mình cũng coi như bình tĩnh, cô cũng bớt lo cậu ta sẽ cảm thấy cô lòng dạ độc ác. Có điều cho dù Tên Ngốc cảm thấy cô lòng dạ ác độc, cô cũng vẫn sẽ không hối hận. Thứ cô không quan tâm, không cần người khác đến cướp, cô tự nhiên sẽ hai tay dâng lên, nhưng thứ cô quý trọng, cho dù là ngấp nghé, cô cũng tuyệt đối không khoan dung!

Ăn xong bữa cơm này, lòng dạ Tên Ngốc ngổn ngang trăm mối, cậu ta quyết định đi ngủ sớm, sắp xếp lại lượng tin tức khổng lồ này. Cậu ta lại bế Viên Viên, rồi xoay người đi đến căn hộ đối diện.

Sư thúc công vẫn luôn làm nền gọi cậu ta lại, nói, “Lát nữa Lăng Đầu Thanh về thì bảo với cậu ta, tôi cần hai con cọp con để làm thú cưng cho con.”

“... Con cọp con? Sư thúc công, người chắc chắn nó có thể làm thú cưng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.