Hai tuần lễ tiếp theo, trừ trở về Cố gia một lần, bị Sở Ngọc Bình thúc giục tính xem vợ của Trường Sinh là ai ra thì cô đều trốn học luyện pia pia pia cả.
Liên quan tới việc tính xem vợ của Trường Sinh là ai, thật ra Đậu Đậu cự tuyệt. Bởi vì Cố Trường Sinh chính là Phật Đà đầu thai, cậu ấy có thể có vợ gì chứ?
Có tính cũng chỉ phí công thôi!
Nhưng cô cự tuyệt cũng không thể nói như vậy với Sở Ngọc Bình được, Sở Ngọc Bình vẫn đang mang thai, nếu như nghe thấy mặc dù con trai bà ấy trở lại rồi nhưng vẫn sẽ độc thân cả đời, nhất định bà ấy sẽ hoảng mất.
Cô chỉ có thể lừa gạt Sở Ngọc Bình, “Vẫn chưa đến lúc, không vội, dù sao cũng không phải là Đường Lưu Ly.”
Sở Ngọc Bình thở phào, sau đó nghiêm túc đề nghị, “Mẹ cảm thấy cô bé tên là Lý Thanh ở lớp con không tệ.”
Đậu Đậu vừa uống một ngụm nước trà đã phun ra ngoài, hoàn hồn lại rồi vội vàng lau đi, “Lý Thanh? Mẹ vừa ý Lý Thanh ư?”
“Đúng vậy! Lý Thanh rất tốt mà, vừa khôn ngoan lại vừa biết vươn lên. Lần trước mẹ đến đón Trường Sinh tan học, còn nhìn thấy nó đang giảng bài cho Trường Sinh nữa, một bài giảng ba bốn lần, không hề mất kiên nhẫn chút nào cả.”
Đậu Đậu kinh ngạc, “Mẹ như vậy còn dám đi đón Trường Sinh à?”
“Mẹ… mẹ bảo tài xế đi chậm chút...”
“...”
“Mà đừng nói mẹ nữa, gần đây mẹ không đi đón nó nữa rồi. Con tính thử xem Lý Thanh và Trường Sinh ra sao đi.”
“Lý Thanh đúng là không tệ, nhưng cô ấy là người bảo thủ từ trong xương cốt, chắc chỉ là giảng bài cho Trường Sinh thôi, sẽ không có ý gì khác đâu.”
Lý Thanh căn bản không thể có ý gì với Trường Sinh cả! Cô gái đó từ nhỏ đã tự lập tự cường, mục tiêu sống của cô ấy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là dựa vào đôi bàn tay của mình mà đạt được, để cho bà nội được sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Bảo cô ấy gả cho một anh chàng con nhà giàu, điều này có thể à?
Lý Thanh không giống Vương Yên Nhiên. Vương Yên Nhiên luôn rêu rao phải dựa vào chính mình, nhưng trong lòng chỉ mong có một tổng tài bá đạo tới cứu cô ta thôi. Từ trước đến nay Lý Thanh chưa hề nói ra những lời này, nhưng hành động thực tế của cô ấy, không một cái nào không chứng minh điểm này cả. Đối mặt với kinh tế khác biệt to lớn, thậm chí có thể nói là đẳng cấp khác biệt, Trường Sinh căn bản khỏi cần đứng ở trước mặt cô ấy cũng đã định trước sẽ bị loại rồi.
Nhưng Sở Ngọc Bình không cảm thấy như vậy, bà ấy vẫn cứ đưa ví dụ ra nói mãi, “Chỉ cần có thể để cho bọn nó ở chung một chỗ với nhau lâu chút, tất cả vẫn có khả năng!”
“Được rồi, để con tính xem.”
Thật ra thì cô cảm thấy so với Trường Sinh thì Lý Thanh càng có thể thích kiểu người như Lâm Phong hơn. Lâm Phong là người tốt nghiệp đại học Đế Đô, gia cảnh bình thường, có lòng cầu tiến giống như Lý Thanh, là một người chính trực tự dựa vào chính mình. Hơn nữa gần quan được lợi, hai người cũng tương đối dễ nảy sinh tình cảm nếu ở gần nhau.
Đậu Đậu nghĩ như vậy, hỏi Tứ Bất Tượng ở đáy lòng, Tứ Bất Tượng mở miệng nói hai chữ, Đậu Đậu lập tức cảm thấy mình rất thông minh.
Bởi vì, hai chữ Tứ Bất Tượng nói là: Lâm Phong.
Nhìn đi, cô đã cảm thấy Lý Thanh tương đối dễ thích Lâm Phong rồi mà.
“Mẹ đừng nghĩ nữa, Lý Thanh không thích Trường Sinh đâu, sau này cô ấy sẽ thích Lâm Phong trong công ty chúng ta. Lâm Phong cũng là người tốt nghiệp đại học Đế Đô, mẹ có ấn tượng chứ?”
“Lâm Phong? Lâm Phong sao bằng Trường Sinh nhà chúng ta được!”
“... Người tình trong mắt hóa Tây Thi, chuyện này không phải người khác nói là được.”
“Mẹ đã từng điều tra về Lâm Phong rồi, cậu ta có một người mẹ vô cùng phong kiến cổ hủ, nếu như Lý Thanh đi theo Lâm Phong, chắc chắn sẽ không thoải mái bằng sống ở nhà chúng ta.”