Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 892: Sư thúc, người thật là giỏi! (2)



Lăng Đầu Thanh được phu nhân Đại Vương cảm ơn, khóe miệng giật giật, vội vàng nghiêng người tránh khỏi tay Đậu Đậu, “Không dám không dám, đây đều là chuyện thuộc hạ nên làm thôi.”

Thề với trời đất, vết thương trên mặt gã không phải là bị phụ nữ cào!

Đại Vương cũng thật là, thấy danh dự của gã bị tổn thương còn không nói giúp gã.

Lăng Đầu Thanh đau khổ trong lòng, ngồi xuống, ăn không biết vị.

Tên Ngốc tương đối đắc ý, cậu ta ngồi ở trước bàn cơm, vừa ăn thịt còn vừa đút cho bánh bao kim sa nhà sư thúc ăn. Thỉnh thoảng nghe giọng nói non nớt của nhóc con gọi mấy câu anh, trong lòng mềm nhũn ra, than thầm đời này phải có một đứa con gái, thế là cuộc sống sẽ viên mãn rồi.

“Cậu nói ngày nào với Đường Lưu Ly vậy?”

“Con làm việc thì người cứ yên tâm! Sau khi nhảy lớp, trước khi kết hôn. Thế nào ạ? Không làm lỡ chuyện của người chứ? Con còn thu hai triệu của cô ta nữa! Nghe đâu là tiền tiêu vặt hai tháng của cô ta đấy.”

Nói tới đây, Tên Ngốc nghi ngờ, “Tiền tiêu vặt hai tháng mới có hai triệu, Đường gia nghèo như vậy à?”

Đậu Đậu, “... Ăn thịt của cậu đi!”

Đường gia nghèo? Nếu như Đường gia mà coi là nghèo, vậy những gia đình thường thường bậc trung ở Cửu Châu có phải là đều ăn cám nuốt trấu không?

“À, còn nữa, con nghe Chu Đức Thành nói, gần đây Hội Tụy không thái bình lắm, rất nhiều người đi đường ban đêm đều gặp phải chuyện kỳ quái.”

“Chuyện kỳ quái gì?”

“Con đường mà các nữ sinh trở về ký túc xá, đèn đường luôn bị hỏng, đã thay rất nhiều lần rồi nhưng vẫn hỏng. Sau đó nam sinh đưa nữ sinh trở về ký túc xá. Mấu chốt là đưa nữ sinh trở về rồi thì bọn họ không ra được, có mấy người lòng vòng ở đó cả đêm liền.”

Đậu Đậu, “... Gặp ma dẫn đường rồi.”

Ngăn nam sinh thì có lẽ là Diễm Quỷ.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhướn mày, “Chỉ là bị lạc thôi hay còn gì khác nữa? Ví dụ như vành mắt đen, tứ chi vô lực…”

“Sư thúc, người thật là giỏi! Chính là cái này!” Tên Ngốc đập đũa, “Sư thúc, chúng ta có thời gian thì đi lượn một vòng xem sao chứ? Con nóng lòng muốn thử lắm rồi! Người xem bây giờ con đã là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh! Sẽ không gây trở ngại cho người đâu!”

Đậu Đậu không nói lời gì, yên lặng nhìn Yêu Nghiệt một cái.

Tên Ngốc thấy Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, lập tức không vui, “Sư thúc, có được hay không thì người nói một câu đi chứ? Người cứ nhìn sư thúc công làm gì?”

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, thầm nghĩ, cô đây rất muốn đi! Nhưng cũng phải được người đàn ông nhà cô đồng ý đã biết chưa hả?

Người đàn ông nhà cô nhướn mày, gắp một miếng thịt vào bát cô, lại một miếng thịt, một miếng thịt nữa.

Viên Viên nhìn thấy vậy không vui, dùng bàn tay nhỏ tóm lấy cánh tay Tên Ngốc, “Anh anh, muốn thịt, thịt sắp hết rồi!”

Tên Ngốc đẩy phần thịt kia đến trước mặt Viên Viên.

Viên Viên vui vẻ, nhưng Biển Biển lại hừ lạnh một tiếng, “Mượn hoa dâng Phật, anh cũng chỉ lừa gạt được trẻ con thôi.”

Nói xong nó trừng Viên Viên một cái, nói, “Em muốn ăn anh sẽ lấy cho em, đừng có làm phiền người ngoài suốt như thế.”

Người ngoài trừng mắt ngẩn ra, không hiểu cậu ta lại làm sai cái gì rồi.

Viên Viên thì ngoan ngoãn ồ một tiếng, cắn thịt, dứt khoát chỉ đĩa gà xào cay ở phía xa, “Anh trai, muốn cái đó!”

Biển Biển ừ một tiếng, ngoắc ngoắc ngón út, đĩa gà xào cay kia liền tự bay tới.

Cái miệng nhỏ của Viên Viên há thành hình chữ O, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng…

“Thật nà nợi hại!”

Biển Biển được sùng bái, kiêu ngạo hếch cằm lên, khoát tay biểu thị, “Cái này đã coi là gì chứ? Đợi em trưởng thành rồi, em cũng có thể làm được.”

Viên Viên nắm tay lại mặt nghiêm túc, “Được!”

Tên Ngốc câm lặng, Biển Biển đắc ý, đắc ý xong rồi còn không quên giơ ngón tay nhỏ với Tên Ngốc, hừ mũi. Ngu xuẩn, anh còn kém xa lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.