Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 896: Mất mặt rồi chứ? piapia rồi chứ? (2)



Làm một girl chính trực, cách an ủi của của cô ấy thật đúng là… Khụ, rất khách quan, rất chính thức, cũng rất... không hợp với Trường Sinh.

“Mọi người trật tự, tôi sẽ đọc thành tích của lần thi tháng này.”

Giáo viên chủ nhiệm cũng chính là giáo viên toán mới bước vào lớp, cầm một tờ thành tích đứng ở trên bục giảng. Quần chúng hóng chuyện nín thở tập trung, sợ bỏ lỡ giây phút lịch sử này!

“Chu Bình, ngữ văn 147, toán 150, tiếng Anh 139... xếp thứ 8 toàn khối.”

Quần chúng hóng chuyện không có cảm giác gì, dù sao bọn họ cũng đã quen Chu Bình đạt hạng nhất rồi. Ai bảo cậu ta là học sinh giỏi chứ?

“Lục Chiến Bắc, ngữ văn 137, toán 148, tiếng Anh 143... xếp thứ 19 toàn khối.”

Giáo viên chủ nhiệm nói xong, vui mừng nhìn lớp trưởng, “Không tệ, tiến bộ rất lớn.”

Lớp trưởng cười hì hì, không nhìn ra nét đỏ trên khuôn mặt đen sì.

Các bạn học đều nhìn về phía Đậu Đậu, nhao nhao suy nghĩ, lớp trưởng đã xếp thứ 19 của lớp rồi, Kim Đậu Đậu sẽ không khéo xếp đúng thứ 20 đấy chứ?

Nếu quả thật là như vậy thì tiếp theo giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ đọc tên cô. Ngược lại, nếu như người tiếp theo giáo viên chủ nhiệm đọc tên không phải là cô, vậy thì lần nhảy lớp này chắc chắn cô đã hết hy vọng rồi.

Các bạn học hóng hớt rối rít nín thở tập trung, đợi giáo viên chủ nhiệm mở miệng đọc người tiếp theo. Hiển nhiên Đậu Đậu cũng biết điều này nên rất căng thẳng.

Yêu Nghiệt cầm lấy tay cô, “Không sao, cùng lắm thì anh thay đổi thành tích là được.”

Hắn vừa nói như vậy, Đậu Đậu lập tức thả lỏng. Đúng vậy, cô có hệ thống bug cơ mà, cô sợ cái gì chứ? Người đàn ông nhà cô đến thông tin chứng minh nhân dân còn thay đổi được, sửa thành tích là cái gì?

“Nhìn tôi thế làm gì? Đều cảm thấy người tiếp theo là mình à?”

Giáo viên chủ nhiệm ý tứ sâu xa nói một câu, nhìn Đậu Đậu một cái, rung cái bảng thành tích trong tay lên.

Đậu Đậu thấp tha thấp thỏm, thầy nhìn như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người tiếp theo là cô à? Nếu như đúng là vậy thì quá tốt rồi, ít nhất chứng minh Lão Cửu nhà cô không phí công giúp cô gian lận!

“Trương Lệ Văn, ngữ văn 145, toán 143, tiếng Anh 142... xếp thứ 32 toàn khối.”

“Không phải là Kim Đậu Đậu à?”

Có người nhỏ giọng nói một câu như vậy, bạn học cả lớp đều bàn luận sôi nổi.

Vương Yên Nhiên vô cùng đắc ý, ánh mắt nhìn Đậu Đậu tràn đầy vẻ xem kịch hay. Đần người rồi chứ gì? Không phải cô rồi chứ? Cho cô kiêu căng này? Mất mặt rồi chứ gì?

Nhưng rất nhanh cô ta đã khống chế được hệ thống quản lý biểu cảm của mình, lập tức lại diễn vai chị gái tri kỷ, “Không sao đâu Đậu Đậu, dù sao một lần không được thì còn có lần sau mà, tóm lại sẽ thành công thôi.”

Đậu Đậu nhún vai, hất cái tay của Vương Yên Nhiên đặt trên vai cô tựa như quen thuộc lắm xuống. Mẹ kiếp thiểu năng, bà cô đây sớm muộn gì cũng xử lý cô!

Không thi được trong top 20 gì chứ, chẳng lẽ cô làm văn thật sự kém như vậy à?

Khụ, không đúng, chẳng lẽ Yêu Nghiệt làm văn thật sự kém như vậy à? Tha thứ cho cô, lúc thi cô mệt mỏi buồn ngủ, căn bản không hề nhìn xem Yêu Nghiệt viết cái gì. Cô chỉ theo bản năng tín nhiệm hắn, cảm thấy người đàn ông nhà cô trước giờ lợi hại, làm văn chắc chắn không làm khó được hắn!

Thái độ xem trò cười của quần chúng hóng hớt rất rõ ràng, cô không những không lọt vào top 20 mà đến tiến bộ cũng không có luôn! Không những không tiến bộ, cô lại còn thụt lùi nữa!

Khụ, nói thế nào nhỉ, đã đọc hơn bốn mươi người rồi mà vẫn còn chưa đọc đến cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.