Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 897: Kim đậu đậu... Xếp thứ 13 toàn khối (1)



Đậu Đậu gần như đã từ bỏ rồi, cả lớp có hơn năm mươi người, sắp đọc xong hết rồi mà vẫn còn chưa đến tên cô. Cô chép bài nhiều như thế, không đến nỗi đứng chót lớp chứ?

Đúng lúc Đậu Đậu bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, giáo viên chủ nhiệm hắng giọng, “Có phải là vẫn còn một bạn học sinh nữa chưa được đọc tên không?”

Đậu Đậu còn chưa gật đầu, quần chúng hóng hớt đã nói thay, “Thưa thầy! Kim Đậu Đậu vẫn chưa được đọc tên ạ!”

“Đúng là chưa đọc, có điều tôi nghĩ cũng không cần đọc nữa đâu.”

“Tại sao ạ?” Lần này Vương Yên Nhiên không nhịn được phải mở miệng hỏi, chẳng lẽ là vì Kim Đậu Đậu thi quá tốt à?

Phản ứng của giáo viên chủ nhiệm, hiển nhiên chính là như thế.

“Nếu như bạn ấy có thể thông qua kỳ thi nhảy lớp thì rất nhanh bạn ấy sẽ không phải là học sinh của lớp chúng ta nữa rồi, mọi người vỗ tay chúc mừng bạn ấy nào!”

Lớp 10/1 gần như im lặng đến kỳ dị mất một lát.

Sau đó quần chúng hóng hớt hoàn hồn lại, rào rào vỗ tay biểu thị chúc mừng… cũng có thể chỉ là vỗ tay để nén sự ngạc nhiên xuống thôi.

Kim Đậu Đậu thật sự có thể thi lọt vào top 20 à? Làm sao cô ta có thể tiến bộ nhiều như vậy được chứ? Cô đã học thế nào vậy? Chỉ dựa vào việc suốt ngày không đi học nhờ Vương Yên Nhiên làm bài tập hộ mình à?

Đang lúc quần chúng hóng hớt bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, giáo viên chủ nhiệm hắng giọng:

“Kim Đậu Đậu, ngữ văn 147, toán 150, tiếng Anh 145... xếp thứ 13 toàn khối.”

Đừng nói là đám quần chúng hóng hớt, đến Kim Đậu Đậu cũng hơi ngẩn ra!

Không phải là chép bài của lớp trưởng à? Sao lại còn có thể thi tốt hơn cả lớp trưởng được thế?

“Bạn học Kim Đậu Đậu tiến bộ khá nhiều, có điều chuyện này không có gì bất ngờ cả. Bạn ấy vốn dĩ là học sinh xếp thứ mười mấy của lớp ta, lần thi này bài văn bạn ấy làm vô cùng đặc sắc. Là bài văn duy nhất đạt điểm cao nhất của khối.”

Giáo viên chủ nhiệm vừa nói như vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh. Đặc biệt là Vương Yên Nhiên, cô ta đợi Đậu Đậu piapia mất mặt, kết quả Đậu Đậu vừa biết thành tích một cái, người mất mặt lại là cô ta.

Điều này khiến cho cô ta cảm thấy hơi nhục nhã hổ thẹn, bởi vì vừa rồi giáo viên chủ nhiệm đọc thành tích của cô ta, cô ta lọt được vào top 10 cả lớp, lúc các bạn học xung quanh chúc mừng cô ta, cô ta còn cười nói, “Có gì đâu có gì đâu, cũng chỉ là văn không bị lạc đề, điểm cao lên chút thôi.”

Bây giờ thì hay rồi chứ? Mất mặt rồi chứ?

Văn của Kim Đậu Đậu… đạt điểm cao nhất toàn khối!

Vương Yên Nhiên nhìn Đậu Đậu, không nhịn được vẫn phải hỏi, “Cậu làm văn thế nào vậy?”

Đậu Đậu, “... Viết bừa thôi.”

Mẹ kiếp, viết bừa? Có cần phải giả vờ kiêu căng như thế không hả? Viết bừa mà có thể được điểm cao nhất à?

Nhưng cô ta không dám nói với Đậu Đậu như vậy, chỉ có thể giả vờ bày tỏ, “Không cần phải khiêm tốn như vậy chứ, rốt cuộc cậu đã học như thế nào vậy?”

“... Thật sự là viết bừa thôi, tớ cũng không biết chỗ nào hợp với khẩu vị của giáo viên chấm thi nữa.”

Đáng thương cho cô, cô thật sự không biết rốt cuộc người đàn ông của cô đã viết cái gì nữa. Để che đậy sự chột dạ hoảng loạn và không biết phải làm sao của mình, cô chỉ có thể làm mặt lạnh từ đầu đến cuối, sợ người khác qua đây chúc mừng cô, hỏi cô rốt cuộc đã học như thế nào. Nhưng không có tác dụng gì cả, cô làm như vậy vẫn không thể làm giảm được tinh thần hóng hớt của mọi người.

Nhìn thấy trước sau trái phải Đậu Đậu toàn là người đang chộn rộn, giáo viên chủ nhiệm hắng giọng, “Thầy đã photo bài văn đó ra rồi, lát nữa dán lên bảng ở phía sau, mọi người rảnh thì có thể đọc xem.”

Nói xong giáo viên chủ nhiệm nhìn Đậu Đậu, hình như mang theo chút vui vẻ yên tâm.

“Bài văn này cũng sẽ dán ở cả các lớp khác nữa. Bạn học Đậu Đậu, em không để ý chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.