Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 913: Bắt một con chẳng khác nào chưa bắt (1)



Đậu Đậu lắc đầu, “Thanh niên bây giờ… Chậc chậc chậc... Chúng ta đi thôi, đi bắt ba con còn lại.”

“Là bốn con.”

Đậu Đậu theo ánh mắt hắn nhìn qua, hoàn toàn bùng nổ, “Diệp Tinh Trạch! Quỷ đâu? Con quỷ cậu bắt được đâu rồi?”

Mặt Tên Ngốc xoắn xuýt gãi đầu, “Chạy… chạy rồi. Không phải… không phải người bảo con thả ra à?”

“Tôi bảo cậu thả là cậu thả à? Sao cậu lại nghe lời như vậy hả?”

Yêu Nghiệt lại vỗ vai an ủi cô, “Không sao, dù sao cho dù cậu ta không thả thì con quỷ này cũng chạy trốn thôi.”

“Tại sao chứ?”

“Cô ta chia ra làm bốn con, con này là cô ta, ba con còn lại cũng là cô ta, bốn con bọn chúng là một thể, bắt một con chẳng khác nào chưa bắt cả.”

“Ý của anh là nhất định phải đồng thời bắt cả bốn con mới coi như xong à?”

“Ừ, trên lý thuyết mà nói là như vậy.”

“Vậy làm sao mới có thể đồng thời bắt được cả bốn con đây?”

Thứ lỗi cho cô, trước kia lúc cô bắt yêu đã từng gặp Diễm Quỷ, đã từng gặp quỷ bị phân hồn, còn Diễm Quỷ sau khi bị phân hồn thì cô thật sự chưa từng gặp phải.

Yêu Nghiệt bật cười, “Thật sự muốn anh giúp à?”

Phiên dịch ra ý của câu này là: Bảo em ngoan ngoãn ở nhà em không ở, cứ đòi đến đây bắt quỷ. Bây giờ thì hay rồi chứ? Không phải vẫn cần chồng em giúp sao? Nếu đã như vậy thì em còn bắt quỷ cái gì? Ở nhà bắt anh bớt được bao nhiêu việc!

Đậu Đậu hiểu được ý qua cái cong môi của hắn, cô lập tức rất có khí khái cự tuyệt, “Không cần, bọn em tự nghĩ cách.”

Sau đó cô kéo Tên Ngốc ngựa không dừng vó đi tìm quỷ.

Mười phút sau, đèn đường trên đường lớn thênh thang đột nhiên đồng loạt sáng lên.

Bây giờ đã đến lúc so nhân phẩm rồi, người nhân phẩm tốt, đã ngựa không dừng vó đưa bạn gái chạy vội.

Người nhân phẩm không tốt...

Khụ khụ, không biết đã sớm bị Diễm Quỷ đưa đi đâu rồi.

Mấy đứa nhỏ nhân phẩm bùng nổ tụm năm tụm ba trên đường lớn thênh thang đã đi hết, Đậu Đậu và Tên Ngốc xác định xong phương hướng, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.

Bốn con Diễm Quỷ, bốn hướng khác nhau, bọn họ chỉ hai người!

Khụ...

Yêu Nghiệt đang làm quần chúng hóng hớt, không tính hắn vào được.

“Sư thúc, làm thế nào bây giờ?”

“Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai hả? Việc đã đến nước này rồi, ít nhất chúng ta biết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Bốn con Diễm Quỷ kia… dùng kế điệu hổ ly sơn với chúng ta!”

Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, “... Ha ha.”

Chuyện này rất dễ thấy, được không vậy?

“Sư thúc, con cảm thấy chúng ta vẫn nên hỏi sư thúc công thì hơn.”

“Không được!”

Nếu như hỏi hắn, lần sau chắc chắn hắn sẽ không cho cô ra ngoài bắt quỷ nữa! Hơn nữa, cứ nhận thua ngay trước mặt tiểu sư điệt nhà mình như vậy mà được à?

Nói đi cũng phải nói lại, trước kia cô cũng chưa từng gặp con quỷ nào lươn lẹo thế này cả! Không được bắt từng con, lại cứ phải bắt mấy con cùng lúc là ý gì hả?

Rốt cuộc làm gì mới có thể khiến hai người đồng thời bắt được bốn con quỷ?

“Kim Đậu Đậu? Sao em lại ở đây?”

Thượng Quan Lăng Mạch không biết đi qua đây từ lúc nào, đứng ở bên cạnh Đậu Đậu, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Cậu ta không thường ở nội trú, cũng không thường đi tự học buổi tối, hôm nay chẳng hiểu sao lại ở lại thì nhìn thấy Kim Đậu Đậu ở đây. Cậu ta rất bất ngờ. Đi đôi với bất ngờ lại là loại cảm giác quen thuộc khó hiểu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.