Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 916: Tốc độ quá chậm rồi! (2)



Tên Ngốc bày ra bộ dạng “người nhìn đi, con đã bảo là con không làm được rồi người lại cứ bắt con làm, rút dây động rừng rồi kìa”, Đậu Đậu cau mày, lập tức bày ra bộ mặt tiếc nuối.

“Sư thúc, con thấy vẫn nên để sư thúc công làm thì hơn.”

“Không được! Không thể dựa vào anh ấy được. Một lần mà cậu đã từ bỏ thì quá mất mặt tôi rồi đấy!”

Mặt Tên Ngốc đỏ lên, “Nhưng mà bọn họ đều đang di chuyển rồi! Độ chính xác của con trước giờ không tốt, đi đến quán chơi bắn súng còn thường xuyên bắn trượt nữa là.”

“Không phải vừa rồi cậu ngắm rất chuẩn à! Mau lên mau lên, thử lại lần nữa đi!”

Tên Ngốc hết cách, chỉ có thể tập trung linh lực thử lại.

Nhưng kết quả tương đối dễ thấy, lại để cho Diễm Quỷ trốn thoát rồi.

Đậu Đậu chưa từ bỏ ý định, lại bảo Tên Ngốc tiếp tục, Tên Ngốc thử tới thử lui vẫn không nhắm chuẩn được, cuối cùng mệt mỏi ngồi xụi lơ trên đất, “Không được không được, con hết sức rồi!”

Diễm Quỷ tránh tới tránh lui phát hiện ra tên đạo sĩ bắt yêu tay mơ này căn bản không có bản lĩnh gì, lập tức thả lỏng, lại quay lại trộm đàn ông.

Đậu Đậu trơ mắt nhìn bọn họ ngủ với người này ngủ với người kia, ngủ xong người này lại đổi người khác ngủ tiếp, cô nghiến răng đá Tên Ngốc, “Tránh ra, để tôi!”

Những con Diễm Quỷ này hung hăng càn quấy như vậy, không bắt bọn chúng lại cô cũng cảm thấy ngứa răng!

Tên Ngốc thấy cô mặt đầy sát khí, vội vàng ôm lấy cẳng chân cô, “Sư thúc, người đừng giết bọn họ! Dì Trịnh còn chưa chết nữa, dì ấy đang ở trong bệnh viện, là người thực vật.”

“Bọn họ đáng chết, Trịnh Kiều này đáng chết!”

“Sư thúc!”

“Cậu biết Tiểu Bạch chứ? Tiểu Bạch nhà Trương Khải Bình ấy.”

“Vâng, con biết, rất thần kỳ. Cô ấy vốn dĩ là bốn con quỷ, không ngờ cô ấy không chết, còn có thể gả cho Trương Khải Bình, con cảm thấy đây nhất định là tình yêu thật.”

“Ai hỏi cậu cái này? Tôi muốn nói cho cậu biết Tiểu Bạch bị phân hồn chính là do Trịnh Kiều làm, còn nữa, bà ta hạ độc Tô Thành Minh, ép mẹ của Tiểu Bạch không thể không đưa cô ấy lưu lạc đến nơi đất khách quê người.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Bây giờ cậu còn cảm thấy bà ta vô tội nữa không?”

Tên Ngốc vội vàng lắc đầu, “Không, không cảm thấy nữa. Nhưng không phải sư tổ đã nói không cho phép chúng ta giết quỷ sao?”

“Ai nói với cậu là tôi muốn giết bà ta? Tôi đang muốn thử xem có thể dùng cách của cậu để bắt bà ta không thôi.”

“Dùng cách của con?”

Lần này Tên Ngốc hơi giật mình, dùng ngón tay chỉ vào mình, mãi chưa hoàn hồn lại được. Nhưng Đậu Đậu không hề nói đùa, vừa rồi cô nhìn Tên Ngốc ra tay nhiều lần như vậy, còn không hiểu là chuyện gì thì chỉ số thông minh bị khiếm khuyết rồi!

Cô đứng ở chỗ Tên Ngốc đứng trước đó, quét mắt qua hướng của bốn con quỷ, nhắm mắt lại, từ từ tập trung linh lực ở trong tay.

Cô có thể dùng cách của Tên Ngốc.

Có điều, cách của Tên Ngốc vẫn có thiếu sót.

Diễm Quỷ đang di chuyển, hơn nữa quỹ đạo tốc độ không theo quy luật nào cả, dưới tình hình này, nếu muốn vây khốn chính xác bọn chúng, trừ phi đinh linh gắn thêm dẫn đường có thể khống chế phương hướng.

Đợi đã, dẫn đường! Đúng rồi! Cô có thể cài thêm ý thức lên trên!

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức có thêm lòng tin, đến khi luồng linh lực lớn lên đủ để vây khốn bốn con Diễm Quỷ, cô bắt đầu từng bơm từng chút từng chút ý thức vào.

“Sao sư thúc lại bất động thế?”

Tên Ngốc không nhìn ra ý của Đậu Đậu, nghi ngờ hỏi Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt khẽ cong môi, “Cô ấy đang gắn dẫn đường cho đinh linh.”

Tên Ngốc ngẩn tò te, “Hả? Dẫn đường? Có ý gì thế ạ?”

“Lát nữa cậu sẽ biết.”

Yêu Nghiệt vừa dứt lời, Đậu Đậu đã ra tay rồi, đinh linh được chia thành bốn phần, đồng loạt bay về phía mục tiêu. Bốn con Diễm Quỷ không hẹn mà cùng cười lạnh, “Cái tên đạo sĩ bắt yêu ngu ngốc này vẫn chưa từ bỏ ý định à? Thôi đi, chơi với cậu ta vậy… Á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.