"Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?" Liễu Thanh Thanh lạnh lùng, căn bản không để mình đang cầm cái tu gian lớn trong tay.
Đứng ở bên ngoài các nhà sư giết yêu đã đến, nhìn kỹ, tất cả có mười một người, xem ra bọn họ vì giết Tiêu Mặc mà đến, lúc này đây đã đủ tiền vốn.
"Giết ân nhân cứu mạng, xác thực sẽ bị trời phạt, nhưng đó là lúc thành tiên, ngươi biết không,khi ta hành tẩu nhân gian, căn bản không có nghĩ tới muốn thành tiên sao?"
Tiêu Mặc bóp cổ Liễu Thanh Thanh, căng một chút, cắn răng nhìn xem các nhà sư giết yêu từng bước tiến tới.
Nhà sư giết yêu đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi lên tiếng, "Thả nữ thí chủ đó ra, chúng ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây..."
"Mở trận pháp này ra, ta cho các ngươi toàn thây!" Tiêu Mặc lạnh lùng, con ngươi yêu dị, lóe ra hai ngọn lửa, xinh đẹp nở rộ mảng lớn phảng phất như hoa bỉ ngạn ở địa ngục, như chỉ cần một cái, có thể lún sâu vào trong đó.
Nghe hai bên đối thoại không có chút ý nghĩa nào, Liễu Thanh Thanh vẫn tự nhiên rót một ly trà, bắt đầu uống.
Đương nhiên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng vẫn còn ở trong tay Tiêu Mặc, động tác tự nhiên không được thuận lợi, cho nên trong lúc đang chiến tranh đánh nhau, Tiêu Mặc nghĩ muốn giết nàng, nước trà trong tay nàng còn không kịp uống vào miệng.
Tiêu Mặc tay bỗng nhiên buộc chặt, mắt thấy sẽ phải bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh ôn nhu của nàng, mà đám nhà sư kia giật giây Tiêu Mặc tha cho nàng, nhưng căn bản không để ý sống chết của nàng, chỉ muốn xông lên trước nghĩ muốn giết Tiêu Mặc.
Liễu Thanh Thanh cầm ly nước trà trong tay, lạnh lùng giội về phía gương mặt tuấn tú của Tiêu Mặc, nhưng khi nước trà đến gần mặt của hắn, biến thành băng viên, bỗng nhiên rơi xuống đất.
Một lần làm phép, khi ngăn cản các nhà sư giết yêu, Tiêu Mặc tự nhiên rơi xuống thế hạ phong, hắn còn không có bóp chết Liễu Thanh Thanh, tất cả các nhà sư đều phải giết ,đầu Liễu Thanh Thanh, bỗng nhiên lui về phía sau, dưới chân lưu loát quét ngang một cái, Tiêu Mặc chỉ có thể buông lỏng Liễu Thanh Thanh ra để tránh né .
Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên ghế, cái mông động cũng không động một tý, sắc mặt biến hóa, chỉ là từ bên hông rút ra Makarov, lạnh lùng chỉ về hướng đám người đang đánh nhau phía trước.
Tiêu Mặc vừa thấy nàng lộ ra vũ khí, cuống quít hô, "Nữ nhân, giết bọn họ, giết những nhà sư giết yêu chết tiệt này đi, ta sẽ cho ngươi rất nhiều bạc..."
Hiển nhiên, lời nói của Tiêu Mặc, đối với Liễu Thanh Thanh không có chút ảnh hưởng nào, vật ở trong tay nàng, chỉ đối tượng, trạm ngắm là đầu của Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc vốn dĩ đã bị thương trong người, một mình một người đánh nhau với mười một nhà sư giết yêu, còn có trận pháp bày ra ở trong phòng, rất nhanh rơi vào thế hạ phong, hắn bị đánh đến miệng phun ra máu tươi, thân thể đụng vào vách tường, lại bị trận pháp bát quái giáp vách tường phản bắn trở về, trúng vào bạc kiểm của một nhà sư giết yêu ở trong đó.
Hắn dùng bàn tay thon dài bắt lấy bạc kiếm, một phen bẻ gãy trường kiếm, đầu ngón tay như phác thảo, thăm dò vào yết hầu của nhà sư giết yêu, đem nhà sư giết yêu kia bóp chết.
Đằng sau các nhà sư giết yêu kia càng đánh càng hăng, không ít người hô, "Yêu đan, đánh ra yêu đan của hắn, sư tổ có lệnh, giết chết xà yêu, lấy ra nội đan - - "
Tiêu Mặc đôi mắt như lửa, biết là không thể lại bảo trì hình người, còn cố ý hiện nguyên hình. Hắn bỗng nhiên biến thân, trở thành một đại mãng xà màu đen to lớn, mãng xà mở miệng to như chậu máu, dữ tợn như ma quỷ, một ngụm nuốt vào hai nhà sư giết yêu đang còn sống.