Ngày thứ hai Thu Trường Thiên và Huỳnh đã bắt đầu lên đường, chỉ dẫn theo ba gã ám vệ, Lý Thi Thi thì ở lại Thu gia bảo.
Huỳnh vẫn còn nôn nghén, tuy nhà của Bạch Qùy cách đây không xa, thế nhưng xe ngựa xóc nảy, khiến sắc mặt của Huỳnh càng thêm tái nhợt.
May mắn trước khi đi Bạch Qùy đã sắc một chén dược, Huỳnh rất nhanh liền bắt đầu buồn ngủ, tình trạng nôn mửa cũng giảm bớt rất nhiều.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh ngồi ở trong xe ngựa. So với lúc trước xe ngựa bọn họ đang ngồi bây giờ còn rất đơn sơ, thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua rèm cửa.
“Qùy, có gió thổi vào.”
Đệ nhất thiên hạ thần y Bạch đại phu của chúng ta hiện tại đang ngồi trước xe ngựa , làm phu xe cho Thu đại bảo chủ.
Bạch Qùy ngày thường đối với thân phận của hắn thực không đồng nhất, bảo nhiều người bưng bê nước rót hắn nhất định không thèm liếc mắt đến một cái, mà đối với chuyện bây giờ của Thu Trường Thiên dù có vất vả đến mấy hắn cũng đều làm, bất quá dường như chính hắn còn chưa có phát hiện ra điểm này.
Bạch Qùy nghe được tiếng gọi bên trong xe ngựa, lập tức kéo mành hiên lên, xoay người nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Huỳnh, “Ai, ngươi nói trong bụng Huỳnh là cái gì?”
Dọc đường Bạch Qùy đã suy nghĩ suốt vấn đề này, càng nghĩ lại càng hưng phấn, tưởng tượng Huỳnh sinh ra một tiểu quái vật thân người đuôi rắn, xong còn dang đôi tay nhỏ bé gọi thúc thúc, ai nha ai nha, thật sự rất thú vị!”
Gió thổi càng lúc càng lạnh, Thu Trường Thiên cố ý nhíu mày nhăn mặt nhưng hắn cũng làm như không thấy.
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Bạch Qùy tự vấn bản thân mình đoán mò, đột nhiên mắt chợt lóe lên tinh quang, “Tiểu Huỳnh là xà đúng không? Vậy hắn sinh ra có thể là đản (trứng) hay không?”
” Mau buông mành xuống!”
Bạch Qùy buông mành che xuống, Thu Trường Thiên cũng không gọi hắn nữa, sau liền quấn kín chăn cho Huỳnh, yêu thương mà ôm vào trong lòng ngực.
Bạch Qùy tuyệt không bởi vì thái độ của Thu Trường Thiên mà sinh khí, tự nghĩ chính bản thân mình đang tưởng tượng quá mà thôi.
Rõ ràng là một quả trứng cực đại, sau khi phá vỡ vỏ trứng từ bên trong chui ra một tiểu bảo bảo có cặp mắt to tròn, rồi tiểu bảo bảo nhìn Bạch Qùy liền cười khanh khách, xong lại dang tay ra muốn được ôm một cái ( đây hoàn toàn là ảo tưởng của chính hắn = =)…Không xong rồi, tim hắn đập thật là mạnh a, nếu sau này tiểu bảo bảo chỉ thích được hắn ôm, ngay cả cha của hắn cũng không cho vậy phải làm sao đây nha!!
“Qùy! Chậm một chút!”
Bạch Qùy lập tức túm lấy yên cương ra hiệu cho ngựa đi chậm lại, cũng không muốn đoạn đường xóc nảy này hại đến tiểu bảo bảo trong bụng Huỳnh.
Chỗ ở của Bạch Qùy ba mặt đều được núi rừng vây quanh, cách đó không xa có một con suối nhỏ, lúc đầu trong sân nhà hắn có rất nhiều cây trúc hoang dại, bất quá đã bị hắn chặt hơn phân nửa.
Ám vệ của Thu Trường Thiên được sắp xếp ở trong một nhà lá cách nơi này trăm mét, hơn nữa còn nghiêm cấm bọn họ bước vào trong sân nhà Bạch Qùy.
Tuy rằng nhà của Bạch Qùy không có cơ quan bẫy rập gì, nhưng độc vật lại có không ít, người bình thường đương nhiên là không được vào. Hơn nữa sau khi Bạch Qùy dồn hết tâm tư vào Huỳnh, toàn bộ người đến trị bệnh đều bị cự tuyệt rồi tống ra ngoài cửa, có lần một tên vì bị đuổi liền nói sẽ đốt trụi toàn bộ núi này, kết quả bị ám vệ của Thu Trường Thiên đánh đến nỗi cả cha mẹ cũng không nhận ra hắn.
Đảo mắt mười ngày đã trôi qua, mặc dù nơi này so ra còn kém Thu gia bảo, thế nhưng có điều, quan trọng là…Hai lỗ tai được thanh tịnh, Thu Trường Thiên cảm thấy cuộc sống ẩn cư này có lẽ cũng không xấu như trong tưởng tượng.
Bất quá tình trạng nôn nghén của Huỳnh vẫn không giảm bớt, Bạch Qùy suy nghĩ rất nhiều biện pháp, dùng rất nhiều dược, nhưng vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Nhìn hai gò má gầy gò xanh xao của Huỳnh, Thu Trường Thiên vô cùng đau lòng, hắn nghĩ muốn cho Huỳnh ăn một chút gì đó, nhưng vô luận Huỳnh ăn cái gì đều nôn ra hết.
Tuy rằng phòng dược của Bạch Qùy ở ngay trong sân, nhưng vì Huỳnh không chịu nổi mùi hương kia, nên Bạch Qùy đành phải tắm rửa xong mới có thể tiến vào bắt mạch cho Huỳnh.
Khí trời hôm nay đặc biệt tốt, Thu Trường Thiên ôm Huỳnh ngồi trước sân phơi nắng.
Huỳnh vẫn ham ngủ như vậy, chỉ trong chốc lát hai mắt liền nhắm lại ngủ thiếp đi.
Thu Trường Thiên tiếp tục ôm lấy Huỳnh, một tay nhẹ nhàng đặt lên cái bụng đã hơi nhô lên.
“Ngươi a…” Thu Trường Thiên thở dài bất đắc dĩ “ ‘Nương’ ngươi đã nhiều ngày chưa ăn cái gì, hắn không ăn chẳng lẽ ngươi không đói bụng a? Như vậy không ngoan đâu…”
Lúc này đột nhiên Huỳnh hừ một tiếng, toàn thân Thu Trường Thiên thì lại cứng ngắc, dường như vừa rồi hắn cảm thấy được, nơi đó vừa chuyển động.
“…” Thu Trường Thiên vẫn giữ nguyên tư thế như trước , di chuyển một chút cũng không dám, mà sau khi Huỳnh hừ một tiếng liền tiếp tục ngủ.
Thu Trường Thiên lại đợi một hồi, bụng của Huỳnh không có động tĩnh gì khác, hắn nghĩ vừa rồi chằng quả chỉ là một loại ảo giác.
Huỳnh vẫn bình thản ngủ như trước, tuy rằng phần lớn thời gian trong một ngày hắn đều ngủ, nhưng không hiểu sao hai mắt lại thâm quầng như vậy, Thu Trường Thiên không muốn đánh thức hắn, liền dùng một tư thế hết sức kỳ quái để chạm lên trên bụng của Huỳnh.
Bụng lại chuyển động.
Lúc này Thu Trường Thiên chắc chắn xác định, đúng là động thật. Hắn chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của Huỳnh, dường như Huỳnh không được thoải mái, lông mày hơi nheo lại.
“Không được nhúc nhích.” Thu Trường Thiên khẽ lên tiếng nhưng lại không che dấu được sự hưng phấn trong đó.
Mà tiểu gia khỏa trong bụng của Huỳnh dường như cũng không muốn nghe lời phụ thân hắn, lúc này đây biên độ chuyển động so với lúc trước đều tăng thêm.
Thu Trường Thiên sợ đánh thức Huỳnh, nhưng lại không thể khống chế được hưng phấn lúc này, “Ngoan, nghe lời.”
Tiểu gia khỏa lại đáp ứng hắn, dường như cố ý không nghe lời Thu Trường Thiên, thời gian chuyển động so với lúc trước đều lâu hơn.
Trái tim của Thu Trường Thiên đập nhanh hết cỡ như muốn nhảy ra ngoài, hắn không biết Huỳnh như vậy có tính là bình thường không, hay nói cách khác, đứa nhỏ chuyển động như vậy có phải bình thường hay không, thế nhưng hiện tại hắn đã không muốn có lối suy nghĩ của người bình thường, một bên hắn đau lòng vì Huỳnh ngủ không được yên giấc, cùng lúc lại bởi vì tiểu gia khỏa trong bụng của Huỳnh đáp lại hắn mà hưng phấn không thôi.
“ ‘Nương’ ngươi đang ngủ, đừng đánh thức hắn, nếu không ta…Cẩn thận ta đánh mông ngươi!” Ngay cả câu uy hiếp cũng đều cố ý hạ thấp giọng, nhưng trong giọng nói dù chỉ một tia uy hiếp cũng đều không có.
“Ân…” Cuối cùng Huỳnh vẫn bị đánh thức, “Thiên…Ngươi đang làm cái gì…”
Thu Trường Thiên vội vàng ngẩng đầu, “Huỳnh, đứa bé đang động này, ngươi sờ sờ thử xem.”
Huỳnh bị Thu Trường Thiên nắm lấy tay đặt lên trên bụng chính mình, tiểu gia khỏa coi như còn nể mặt, vẫn tiếp tục chuyển động.
“ Ngươi xem, ngươi xem, có thấy không?”
Khác với biểu hiện hưng phấn của Thu Trường Thiên, Huỳnh lại mệt mỏi mà dựa đầu lên vai hắn, “Thiên…”
“Ta đây.”
“Đau.”
Thu Trường Thiên bị Huỳnh hù dọa một trận, vừa căng thẳng lại luống cuống không biết nên làm gì, “Đau ở đâu? Chúng ta đi tìm Qùy.:”
Huỳnh vẫn dựa lên vai của Thu Trường Thiên mà lắc lắc đầu.
“Vậy, đau ở đâu, đau lắm không?”
“Bụng.”
Lúc này Thu Trường Thiên bị dọa sợ đến nỗi trái tim như muốn vỡ vụn, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát. Chẳng lẽ…Là muốn sinh?”
Huỳnh ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Thu Trường Thiên “Bảo bối đánh ta”
“Cái gì!” Lông mày của Thu Trường Thiên đều nhăn lại, sau liền nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của Huỳnh, sờ tới giữa bụng mới dừng lại, tỏ vẻ bực bội mà đối trước bụng của Huỳnh nói, “Không được nháo nữa! Có nghe hay không!”
“Ha ha.” Huỳnh nở một nụ cười thật tươi, thoạt nhìn cũng có tinh thần một chút. Y nắm tay của Thu Trường Thiên, đặt lên bụng mình.
“Hắn có điểm không thành thật?”
Huỳnh vừa cười vừa gật đầu.
Giờ phút này Huỳnh thực mệt mỏi, nhưng mùi hương vẫn quyến rũ đến lạ thường, hơn nữa thời điểm cười rộ lên, rõ ràng hai má gầy đi nhiều như vậy, lại làm cho Thu Trường Thiêm cảm thấy ngực có điểm đau nhói. Ôm Huỳnh vào trong lòng ngực thật chặt , Thu Trường Thiên cảm thấy giờ phút này mình chính là người hạnh phúc nhất.
“Không có khả năng!”
“Cái gì không có khả năng?”
“Hiện tại mới được hai tháng, không có khả năng xuất hiện máy thai (thai đạp).” Nghe miêu tả của Thu Trường Thiên, Bạch Qùy không chút nghĩ ngợi, lập tức phản bác.
“Nhưng mà ta sờ thấy.”
“Ảo giác.”
“Huỳnh cũng sờ thấy.”
“..”
Huỳnh ngồi trên miếng đệm lót mềm mại, vẻ mặt khó hiểu “Máy thai là cái gì?”
Thu Trường Thiên nhanh chóng vọt đến bên cạnh Bạch Qùy, chộp lấy tay hắn vứt sang một bên “Không cần ngươi sờ!”
Bạch Qùy không nói gì nhiều mà chỉ trợn mắt nhìn Thu Trường Thiên, “Đến lúc sinh còn không phải ta đỡ đẻ, có gì cũng đều xem hết, sờ một chút thì có làm sao.”
“Không được, cũng không cần ngươi đỡ đẻ.”
Bạch Qùy thấy bộ dáng hắn lúc này trông thật tức cười, “Ngươi nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Thu Trường Thiên lập tức câm miệng không nói gì nữa.
“Ta chỉ sờ cách áo.”
Thu Trường Thiên vẫn như trước không nói lời nào, hắn ngồi bên giường ôm Huỳnh vào trong lòng ngực, làm cho đầu hắn dựa lên vai của mình, để Bạch Qùy không nhìn thấy mặt của Huỳnh.
Bạch Qùy quái dị liếc mắt nhìn Thu Trường Thiên một cái.
“Ngươi đặt tay lên đây.” Bạch Qùy thúc giục Thu Trường Thiên sờ lên bụng của Huỳnh, “Không có khả năng …”
Đột nhiên Huỳnh hừ lên một tiếng, tay không tự giác mà túm lấy áo của Thu Trường Thiên.
“Động!”
Bạch Qùy cũng vì cái loại khẩn trương này của Thu Trường Thiên mà bị cuốn hút, vừa kích động lại đặt tay lên bụng của Huỳnh, quả nhiên cảm giác được dư âm thai máy.
Thời điểm Bạch Qùy chạm tay lên, đứa nhỏ trong bụng lại không cử động nữa, nhưng vậy cũng đủ làm Bạch Qùy chấn động mà á khấu không nói được câu nào.
“Sao vậy?”
Bạch Qùy nhìn bàn tay của mình, “Không có khả năng…”
Bình thường thời kỳ thai máy cũng phải đến bốn tháng mới có thể rõ ràng như vậy, hiện tại tiểu gia khỏa trong bụng của Huỳnh cũng chưa hình thành được bao lâu, sao có thể cử động rõ ràng được như vậy…Chẳng lẽ, đứa bé kia…
Thu Trường Thiên chỉ thấy sắc mặt của Bạch Qùy chuyển biến liên tục, xong lại bắt mạch cho Huỳnh.
Sắc mặt Bạch Qùy rất nghiêm túc, Thu Trường Thiên cũng không dám quấy rầy hắn, trái tim lúc này lại đập mạnh đến kịch liệt.
“Không có khả năng…” Bạch Qùy thì thào nói.
“Sao vậy?” Thu Trường Thiên khẩn trương mà nuốt nước miếng, bảo chủ của Thu gia bảo cư nhiên lại khẩn trương đến nổi phải nuốt nước miếng như vậy, thật là… “Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì?”
Bạch Qùy vung tay áo.
Hiện tại Thu Trường Thiên cảm thấy dường như hắn bị đổ một thùng nước lạnh lên người, cảm giác thực khó chịu giống như đang ở dưới địa ngục!
Dường như Bạch Qùy lại hoàn toàn không có phát hiện ra “Không có lý nào…” Đột nhiên nảy ra một suy nghĩ “Chẳng lẽ thể chất cũng giống như Huỳnh?”
“Ngươi đứng đó than thở cái gì, mau nói rõ!”
“Cho nên mới nói, người bình thường nếu xảy ra hiện tượng thai máy chỉ sau khi mang thai được bốn tháng, còn chưa tới lúc, ta tưởng đứa nhỏ có chuyện gì, thế nhưng mạch của Huỳnh vẫn bình thường, không có một chút khác thường nào cả. Ta đã nghĩ, có thể đứa nhỏ có thể chất giống Huỳnh, hắn vốn không phải là người, đương nhiên không thể chẩn đoán như người bình thường được.”
Bạch Qùy nói quá nhanh, Thu Trường Thiên có điểm không hiểu rõ, suy nghĩ một lúc mới hỏi, “Vậy…Con rắn kia…Còn có máy thai?”
“Ngươi đần độn vừa vừa thôi chứ, xà đều là đẻ trứng, tiểu xà sẽ từ trong trứng phá xác mà ra!”
“Vậy…vậy…Huỳnh…Có thể hay không…”
Thu Trường Thiên nhìn Huỳnh lo lắng, mà cư nhiên thời điểm hai người tranh luận Huỳnh lại đang ngủ.
“Ngươi yên tâm, đứa nhỏ và hắn tạm thời chưa có chuyện gì.”
Thu Trường Thiên nắm chặt tay thành quyền, rồi lại buông lỏng, cách một lớp áo vuốt ve bụng của Huỳnh “Nhưng ta không muốn chỉ có ‘Tạm thời’…”
Hiện tượng máy thai : Người mang thai sẽ cảm nhận được những cú máy thai(thai đạp) lần đầu tiên ở tuần 16-20 của thai kỳ. Những người lần đầu mang bầu sẽ khó nhận ra những chuyển động này hơn là những người đã từng sinh con. Thông thường, người mới mang thai sẽ cảm nhận được những chuyển động nhẹ của bé vào khoảng tuần 18-20 thai kỳ. Tuy nhiên, những chuyển động này là rất nhẹ. Để nhận ra những cú máy thai đó, bạn nên nằm xuống và nhắm mắt cảm nhận. (Trích Eva.vn)