Xà Yêu

Chương 26



Trong khoảng thời gian này đối với Huỳnh mà nói, thật sự là quá nhanh.

Lúc nào cũng mơ màng mà tỉnh lại, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi, thời điểm thanh tỉnh càng ngày càng ít, lúc tỉnh lại Thu Trường Thiên cũng chỉ không ngừng lấy đồ ăn cho hắn, ngay cả nói đều không nói rõ được câu nào.

Huỳnh cảm thấy trong cơ thể dường như có một ngọn lửa làm y rất khó chịu. Sau khi chậm rãi mở mắt, y nhìn đến gương mặt đang ngủ của Thu Trường Thiên.

Lông mi thật dài, điểm dưới viền mắt là một mảng thâm đen rõ nét, hai má cũng gầy hóp đến lợi hại, cùng với Thu Trường Thiên oai phong lẫm liệt trước kia quả thực là hai người khác xa nhau.

Mắt của Huỳnh nhìn càng ngày càng rõ ràng, lúc này hắn mới phát hiện, đã là ban đêm.

Tay phải của Thu Trường Thiên vẫn đặt ngang trên bụng Huỳnh, tựa như vừa yêu thương lại giống như đang bảo hộ, Huỳnh khẽ mỉm cười, trở mình nghĩ muốn dựa vào trong ngực Thu Trường Thiên, nhưng mới động một chút, Thu Trường Thiên liền tỉnh.

“Huỳnh?” Xem ra Thu Trường Thiên hoàn toàn chưa ngủ yên giấc, cơ hồ lập tức liền thanh tỉnh, con ngươi đen láy nhìn thằng vào Huỳnh, “Sao vậy?”

Thời điểm Thu Trường Thiên đang ngủ mặt mũi vẫn còn nhăn nhó, sau khi tỉnh lại nếp nhăn càng in sâu hơn, Huỳnh nhìn mà cảm thấy trong lòng có chút chua xót

“Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”

Cho tới bây giờ Huỳnh chưa từng tỉnh lại vào lúc này, Thu Trường Thiên đành phải xuống giường đi đến nhà bếp tìm thức ăn, hoàn hảo trong nồi vẫn còn cháo, hâm nóng một lúc, rất nhanh Thu Trường Thiên đã trở lại

Huỳnh thực biết điều,*vô thanh vô tức mà ăn hết bát cháo.

* Vô thanh vô tức [无声无息] : Không cóâm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Bạch Qùy nói dạo này Huỳnh thực suy yếu, một khi tỉnh lại phải lập tức ăn cơm để bổ sung thể lực, Thu Trường Thiên sợ Huỳnh mệt mỏi, ngay cả nói cũng không dám nhiều lời.

Bất quá tình trạng của Huỳnh lần này tốt hơn trước nhiều, kỳ thật bộ dáng của Huỳnh so với Thu Trường Thiên cũng không khá hơn bao nhiêu, đôi mắt to thâm quầng , khuôn mặt tiều tụy vàng như nến, chỉ có mỗi cái bụng có to ra một chút.

Ăn cháo xong Huỳnh cũng không giống như trước kia sẽ ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, mà lại mở to hai mắt, giống như đang chờ Thu Trường Thiên nói chuyện gì đó.

“Buồn ngủ không?”

Huỳnh khẽ lắc đầu.

“Ta đi tìm Qùy.” Vẫn là gọi Bạch Qùy đến xem đi.

Huỳnh duỗi tay túm lấy tay áo của Thu Trường Thiên, Thu Trường Thiên lập tức xoay người ân cần hỏi: “Làm sao vậy?”

Thu Trường Thiên vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát Huỳnh, bây giờ là ban đêm, cửa sổ cũng chưa mở, đèn cũng chưa đốt, nhưng trong đêm tối hai người vẫn có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

Huỳnh đưa tay chạm lên giữa hai hàng lông mày đang nhăn lại của Thu trường Thiên, dùng sức xoa nhẹ vài cái, Thu Trường Thiên bị ấn có chút đau, khó hiểu nhìn bộ dạng kì quái của Huỳnh, lập tức hiểu được hẳn là Huỳnh không muốn mình nhíu mày.

Thu Trường Thiên cũng tự xoa nhẹ mi tâm của mình, trong khoảng thời gian này hắn đã hình thành thói quen hay nhăn mặt cau mày, tình trạng của Huỳnh rất kỳ quái, Bạch Qùy cũng chẩn không ra là do nguyên nhân nào, bụng to ra rất nhanh, thế nhưng một tháng nay đột nhiên không to thêm chút nào nữa.

Thời điểm máy thai bộ dáng của Huỳnh thực khổ sở, đang ngủ cũng sẽ rên rỉ khó chịu, Thu Trường Thiên lo lắng lại không thể xuống tay đánh cái bụng vài phát.

Tóm lại hết thảy đều khiến cho hắn *tiến thoái lưỡng nan.

* Tiến thoái lưỡng nan : có nghĩa là tiến lên phía trước cũng không được, lùi về phía sau cũng khó khăn. thường dùng để chỉ một tình huống mà rút lui hoặc tiếp tục cũng đều là không thuận lợi.

Hoàn hảo buổi tối hôm nay thoạt nhìn Huỳnh có sinh lực hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn gầy yếu như trước.

“Thiên…Không thích bảo bối sao?”

Sao hắn lại có loại suy nghĩ này, nếu không thích nhất định sẽ không khẩn trương như vậy, “Đương nhiên thích.”

“Gạt người.:”

“Ta không có.”

Huỳnh chỉ vào mi tâm đang nhăn lại của hắn : “Thiên không thích.”

Thật sự là Thu Trường Thiên đang dở khóc dở cười, “Ta thích, rất thích, cho nên mới lo lắng đến thế này”

Huỳnh bĩu môi tỏ vẻ không tin.

Đã bao lâu không cùng Huỳnh nói chuyện như vậy, Thu Trường Thiên mỉm cười xong liền bò lên giường, cẩn thận ôm Huỳnh vào trong lòng ngực ── Giờ phút này đây tiểu gia khỏa gầy yếu này đang hoài thai hài tử của hai người bọn họ, thật sự là không thể tưởng tượng được.

“Ta thực yêu con của chúng ta, nhưng hắn rất không ngoan, nháo loạn cả ngày ngủ cũng không yên, còn làm cho ngươi đau như vậy, ta lại không có biện pháp gì để giúp, ta thực rất khổ sở.”

Huỳnh ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên, “Thiên…”

Thu Trường Thiên hôn lên đỉnh đầu của Huỳnh, “Chúng ta chỉ cần một đứa, chỉ một đứa thôi, ta không bao giờ muốn nhìn ngươi tiều tụy như vậy nữa.”

“Không được!” Đột nhiên Huỳnh kích động liền đứng dậy, Thu Trường Thiên vội vàng đè y lại, chỉ sợ đột nhiên cử động sẽ tổn thương đến Huỳnh và đứa nhỏ, “Ta đây sẽ tự lo liệu!”

“ Ngươi lo liệu cái gì?”

“Này là của ngươi, còn có của ta.”

“Cái gì của ngươi của ta, chẳng phải đứa nhỏ này là của hai người chúng ta sao?”

Huỳnh lắc đầu, y bực bội vì Thiên không hiểu ý của y, “Nếu là của ta, vậy của ngươi đâu?”

Thu Trường Thiên hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ rồi, “Cái gì?”

Huỳnh sinh khí, người có thai vốn rất dễ dàng nổi giận, y bực bội vì Thu Trường Thiên không iểu y.

Đứa nhỏ là để nối truyền hậu đại, Thiên có đứa nhỏ, nhưng hắn lại không có, Thiên không định cùng hắn sinh, vậy tìm ai để sinh!

Huỳnh đẩy Thu Trường Thiên ra, không cho hắn tới gần mình, “Thiên không hiểu, Thiên không hiểu!”

“Khoan đã, Huỳnh, đừng lộn xộn, có gì từ từ nói, ta sẽ hiểu mà, ta hiểu ta hiểu, ngươi đừng cử động.”

Thiên nói dối, căn bản Thiên không hiểu, “Thi Thi đâu!”

Thu Trường Thiên sửng sốt, “ Ngươi tìm nàng ta làm gì?”

“Thi Thi biết! Muốn Thi Thi!”

Thu Trường Thiên nắm lấy cổ tay Huỳnh, bàn tay không tự giác mà tăng thêm lực đạo, “Tìm nàng làm gì, nàng hiểu ngươi cái gì!”

Huỳnh lại một chút cũng không cảm thấy cổ tay đang đau đớn, không nghe theo mà vẫn tức giận như trước, “Thiên không hiểu, Thi Thi, muốn Thi Thi!”

Bạch Qùy có nói với Thu Trường Thiên về việc người mang thai rất dễ dàng kích động, tâm tình luôn khó chịu, có thể sẽ phát giận vô cớ.

Thu Trường Thiên cũng biết Lý Thi Thi cùng Huỳnh không có cái quan hệ đặc biệt gì, thế nhưng từ trước tới giờ, hắn vì Huỳnh mà hốt hoảng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng vốn đang có sẵn một cỗ hỏa làm hắn sắp bùng nổ , lúc này không cần phải nghi ngờ Huỳnh là đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Thiên đi tìm Thi Thi về đây!” Hắn nói cho Thi Thi nghe, nhất định Thi Thi hiểu, rồi mới bảo Thi Thi nói cho Thiên nghe, Thiên là đại ngu ngốc!

“ Ngươi muốn tìm nàng làm gì! Ngươi…” Thu Trường Thiên nghiêng người đem Huỳnh đặt dưới thân, kỳ thật động tác của hắn không tính là thô lỗ, thế nhưng đột nhiên Huỳnh bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức rưng rưng nước mắt mà ủy khuất, cắn chặt môi dưới.

Thiên lớn tiếng với hắn…

Huỳnh gầy đi rất nhiều, hai mắt điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng có vẻ lớn hơn bình thường, lúc này lại ràn rụa nước mắt ủy khuất nhìn Thu Trường Thiên, chính là Thu Trường Thiên nghĩ muốn nói ra miệng lại giống như nước sông bị cắt đứt, cái gì cũng nói không được.

Nhưng Huỳnh cũng không bởi vì Thu Trường Thiên không nói gì mà ngừng lại, ngược lại nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê cứ thế rơi xuống.

Tâm tình Thu Trường Thiên thực phức tạp, nghĩ muốn lau nước mắt cho Huỳnh, Huỳnh lại co rúm vào một chút, khiến cho Thu Trường Thiên lúng túng mà dừng tay ở giữa không trung.

“ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đánh ngươi sao?”

Huỳnh khóc không lên tiếng, thanh âm kia lại đang rất nhẫn nhịn, phải áp sát tai mới có thể nghe ra tiếng khóc thút thít, ủy khuất đến cực điểm.

Thu Trường Thiên bởi vì tiếng khóc của Huỳnh mà cảm thấy đau lòng, lại tức giận bởi vì cư nhiên nghĩ hắn sẽ đánh Huỳnh, hai loại cảm giác này như đang dày vò lẫn nhau, khiến cho Thu Trường Thiên một bụng phát hỏa!

Thu Trường Thiên nắm tay thành quyền, rồi lại buông ra, cuối cùng một câu cũng chưa nói, xoay người bước xuống giường.

Động tác của hắn quá nhanh, Huỳnh theo bản năng muốn túm lấy áo của hắn, nhưng rốt cuộc chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.