Mãi cho đến nhiều năm về sau, Bạch Qùy vẫn chưa thể chế ra loại dược sẽ giúp Huỳnh an toàn khi quan hệ ân ái.
Bất quá không có dược, người vẫn sống, Thu Trường Thiên một lần lại một lần nữa tích trữ được nhiều kinh nghiệm từ bản thân cùng cách thức thích hợp, vừa thỏa mãn chính mình lại thỏa mãn đầy đủ nhu cầu của Huỳnh, không làm thương tổn đến đứa nhỏ trong bụng.
Thời điểm hạnh phúc so với lúc gian nan trôi qua rất nhanh, hơn nữa lại nhanh hơn rất nhiều.
Lý Thi Thi vẫn không chịu gả cho Bạch Qùy, Bạch Qùy sắp tới cực hạn rồi, liền ép Thu Trường Thiên nghĩ ra biện pháp.
Thu Trường Thiên đối với Lý Thi Thi rất áy náy, tuy rằng biết nàng đối Bạch Qùy không phải vô tình, nhưng nàng không chịu hắn cũng không muốn ép.
Thế nhưng yêu cầu của Bạch Qùy lại không thể không đáp ứng, đành phải chạy về nhà trốn.
Khi hắn đi vào tiểu viện liền trông thấy Huỳnh đang ngồi trong sân, Huỳnh đang luyện viết chữ, nhìn Huỳnh vẫn là hình dáng thiếu niên thuở nào chưa từng thay đổi, thay đổi lớn nhất là khí chất, trong lòng Thu Trường Thiên rất thỏa mãn.
Rón rén bước tới sau lưng Huỳnh, bất ngờ ôm người vào trong ngực.
Dường như Huỳnh đã sớm phát hiện âm mưu của hắn, không kích động chút nào, nghiêng mặt liếc nhìn Thu Trường Thiên một chút, lại tiếp tục việc luyện viết chữ của mình.
“Huỳnh viết chữ ngày càng đẹp nha.”
“Thật vậy sao.”
Thu Trường Thiên áp mặt lên trên vai Huỳnh, trong lòng ngực là một thân thể mềm mại.
Thấy hắn không nói, Huỳnh buông bút hỏi, “Làm sao vậy?”
“Có phải chúng ta nên để Lý Thi Thi xuất giá rồi hay không?”
“Có chuyện gì?” Huỳnh xoay người, đối mặt với Thu Trường Thiên, “Có người cầu hôn sao?”
“Thì cũng có, bất quá không tính là cầu hôn.” Tính kế để gạo nấu thành cơm, đây không tính là cầu hôn.
Hai mắt Huỳnh đảo một vòng, “Từ bỏ đi.”
Thu Trường Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Huỳnh, tránh đi cái bụng đã hơi nhô lên của y, “Ngươi vẫn muốn giữ nàng mãi ở bên cạnh sao, nàng là nữ nhân, vẫn nên có người yêu thương sẽ tốt hơn.”
“Để cho Thi Thi thành thân với Qùy phải không?”
Thu Trường nở nụ cười, “Tiểu nương tử” luôn trì độn của mình sao bỗng nhiên lại hiểu rõ như vậy a , “Vì sao là Qùy?”
“Bằng không thì gả Thi Thi cho ai a?”
Thu Trường Thiên sửng sốt, ôm chặt Huỳnh, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn mà bật cười, “Đúng vậy a, không lấy hắn thì lấy ai.”
Thu Trường Thiên lại suy nghĩ, “Huỳnh có muốn đến biệt uyển trên núi chơi không? Thời tiết cũng nóng, coi như đi nghỉ mát luôn a.”
Bọn họ vẫn nên đi thật xa, để cho Bạch Qùy không thể gây sức ép được nữa.
“Được nha.” Huỳnh khẽ vuốt bụng, “Bọn nhỏ cũng đi sao?”
” Cái này…Không dẫn theo bọn hắn đâu…”
“Ai nha!” Từ cánh cửa đột nhiên lao ra một tiểu đồng vô cùng xinh đẹp, sau khi bị ngã cũng không khóc, đứng lên ngẩng cao đầu chỉ tay vào cánh cửa, “Đẩy cái gì mà đẩy!”
Sau đó mới truyền đến giọng trẻ con đáng yêu, một nhóc con phấn nộn ló đầu ra, tỏ vẻ đáng thương hề hề nói, “Ca, Thu Anh là kẻ hung ác a.”
“Ngươi…” Tiểu đồng vừa bị ngã xuống lập tức trừng to mắt, hiển nhiên là muốn phát hỏa.
Thu Trường Thiên và Huỳnh nhìn nhau mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Anh nhi.”
Tiểu đồng, không đúng, phải gọi là Thu Anh mới phải, mặc dù rất muốn nổi nóng nhưng hắn vẫn cố kìm nén cơn giận, lễ phép kêu lên một tiếng, “Phụ thân, cha.”
“Còn ai nữa, mau ra đây nhanh lên.”
Tiếp theo nhóm hài tử nấp ở cánh cửa lần lượt bước ra, nữ oa mặc y phục màu hồng nhạt dắt theo nam hài cao hơn nàng một cái đầu, vẻ mặt của nam hài luôn không có một chút biểu tình nào, tuyệt không giống một đứa nhỏ, lại nói đến Thu Anh vừa mới bị ngã, đôi mắt to tròn trong veo, bất quá trong mắt hắn lại ngập tràn lửa giận mà nhìn vào tay nữ hài kia.
“Nấp ở cửa là muốn làm gì?”
Nữ hài lên tiếng nói, “Thu Anh bảo với chúng con đến xem phụ thân cùng cha sinh tiểu đệ đệ ra sao.”
Thu Anh không nghĩ tới sẽ bị bán đứng như thế, giơ cao tay nghĩ muốn đánh nữ hài kia một trận, nữ hài này cũng thực thông minh, nàng lập tức bổ nhào vào người nam hài ── trong lòng ngực Thu Minh, “Ca, cứu Diên nhi!”
Qủa nhiên Thu Anh không hạ thủ, chỉ đứng trước Thu Diên rống to, “Ngươi có buông hắn ra không thì bảo!”
“Không được ầm ĩ!” Trước mặt Huỳnh , Thu Trường Thiên tuy rất ôn nhu, nhưng ở trước mặt nhóm hài tử, lại là một người phụ thân uy nghiêm mẫu mực.
Qủa nhiên Thu Anh bị quát nên không dám gây rối, nhỏ giọng than thở, “Không phải, là Thu Triêu nói, chỉ cần đến đây sẽ biết phụ thân cùng cha sinh tiểu đệ đệ ra sao, không phải con nói.”
Huỳnh mỉm cười nhìn Thu Trường Thiên, “Cứ để bọn nhóc đứng mãi ở bên ngoài sao?”
Thu Trường Thiên vốn định nổi giận, nếu Huỳnh đã lên tiếng, hắn cũng sẽ không khước từ, liền gật gật đầu. ( Shoorin Yumi : thê nô a~ )
Huỳnh hướng về bọn nhỏ đứng ở cửa, nói : “Vào đi, trên bàn có điểm tâm.”
Rồi mới kéo Thu Minh đứng bên cạnh ngồi xuống, Thu Anh còn đang phụng phịu giận dỗi, đứng ở cửa không nhúc nhích.
“Anh nhi, mau vào đây.”
Thu Anh vẫn không nhúc nhích, “Hài… Hài nhi muốn đến thư đường đọc sách. “
Thu Minh vốn không thích nhiều chuyện đột nhiên nói một câu, “Vào đây.”
Thu Anh kinh ngạc ngẩng đầu, Thu Minh không nhìn hắn, nhưng vừa rồi câu nói kia tuyệt đối là hắn nói, mặc dù quan hệ giữa hắn và ca có hơi chút ‘ách’, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy thôi cũng đủ làm trái tim hắn không ngừng đập loạn, thầm nghĩ giá như được nghe thêm vài câu nữa.
Thu Anh lập tức chạy vào, ngồi ở bên cạnh Thu Minh.
Thu Diên bĩu môi, “Ca, ngươi đút cho ta ăn.”
Thu Minh gắp một khối điểm tâm, Thu Diên há miệng, Thu Minh liền đút cho nàng.
Thu Anh hừ một tiếng.
Thu Trường Thiên cũng đỡ Huỳnh ngồi ở một bên, “Diên nhi, Anh nhi là ca ca ngươi, sao có thể gọi nguyên danh như thế.”
“A, phải.”
Thu Anh đắc ý, gắp một khối điểm tâm đưa cho Huỳnh,” Cha, người ăn đi.”
Huỳnh mỉm cười tiếp nhận, đặt lên miệng cắn một cái.
Thu Trường Thiên hỏi, “Triêu nhi cùng đệ đệ đâu?”
“Bọn họ ở thư đường ạ.” Thu Anh nhớ tới bộ dáng tiểu bạch kia đang chảy nước miếng, nhịn không được liền nhăn mặt cau mày. “Phụ thân, người nói chúng ta sẽ đến biệt uyển trên núi nghỉ mát có thật không?”
Thu Trường Thiên liếc nhìn Huỳnh , cũng chưa nói muốn dẫn bọn hắn theo, Anh nhi đã mở miệng nói như vậy, đã bị hắn vạch trần, cũng không thể nói không dẫn theo a.
Huỳnh gật đầu mỉm cười.
“Thật tốt quá.” Thu Anh cao hứng reo hò, điểm tâm đang nhai dở bên miệng cứ thế rơi ra còn văng một ít ra bàn.
Thu Minh thấy vậy liền đưa tay lau khóe miệng Thu Anh.
Thu Anh sửng sốt, Thu Minh chưa từng dịu dàng với mình như thế, chờ Thu Minh lau giúp hắn xong, Thu Anh đã muốn khóc.
Thu Diên nhìn mà mất hứng, “Ca, ta cũng muốn.”
Thu Minh lại lau miệng giúp nàng.
Ít khi Thu Anh có được cảm xúc bay bổng như vậy, chẳng mấy chốc liền tan biến, quay đầu nhìn Huỳnh, “Cha, trong bụng người là nam hài hay nữ hài?”
“Nam hài.”
“Tại sao?”
“Nữ hài thật đáng ghét, người lại sinh nữ hài ta liền bóp chết nàng.”
Thu Trường Thiên lập tức đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Thu Anh một cái, “Nói bậy cái gì đó. Quay về học đường đọc sách mau!”
Thấy Thu Trường Thiên phát hỏa, Thu Anh, Thu Minh, Thu Diên đều ngoan ngoãn đứng dậy, cúi người hành lễ rồi ù té chạy.
Huỳnh nhìn Thu trường Thiên, “Ngươi đừng nóng giận.”
“Sao có thể không tức giận, Anh nhi thật không hiểu chuyện, phải hảo hảo giáo huấn lại.”
Huỳnh cầm tay Thu Trường Thiên mà trấn an, “Hắn vẫn còn nhỏ a.”
“Nhỏ cũng không thể nói bóp chết muội muội của mình như thế được!”
Huỳnh nhớ tới bộ dáng Thu Anh lúc nổi cáu với Thu Diên liền không nhịn được cười, “Hắn là bị Diên nhi chọc tức.”
“Vậy cũng không được, hắn thật không hiểu chuyện, mọi người trong bảo cũng đều cưng chiều hắn, xem ra ta phải tìm người đến dạy dỗ lại hắn.”
“Anh nhi cũng rất nghe lời , Minh nhi đã nói vậy a.”
Thu Trường Thiên suy nghĩ một lúc, “Sao bọn chúng đều quấn lấy Minh Nhi chứ.”
“Minh lớn nhất, lại rất hiểu chuyện.”
“Cũng có lý, nhưng mà Minh nhi rất ít khi nói chuyện.”
“Cái đó không quan trọng,” Huỳnh lắc đầu, nghĩ đến chuyện gì ánh mắt lại ngập tràn ý cười, “Diên nói sau này phải gả cho Minh.”
Thu Trường Thiên mỉm cười phớt lờ, “Suy nghĩ của tiểu hài tử.”
Huỳnh lại cười tiếp tục nói, “Anh nói với ta sau này muốn thú Minh.”
Thu Trường Thiên hừ một tiếng, “Thực không hiểu chuyện.”
“Bạch còn nói với ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Triêu.”
Thu Trường Thiên càng nghe càng thấy không thích hợp, “Sao bọn chúng không chơi đùa cùng những đứa nhỏ khác?”
“Trong bảo không có hài tử nào khác.”
Thu Trường Thiên còn thật sự tự hỏi chính mình, có lẽ hắn nên tống bọn nhỏ đi rèn luyện một chút, trong mắt trống trải một chút, chung quy sẽ không có chuyện muội muội tranh đoạt với ca ca.
“Thiên?”
Thu Trường Thiên nói, ” Không có việc gì, ta nghĩ lần này đến nghỉ ở biệt uyển, vẫn chỉ có hai người chúng ta thì tốt hơn, không cần dẫn bọn nhỏ theo a.”
“Sao vậy?”
“Ta sắp xếp cho bọn nhỏ đi học.” Nói xong Thu Trường Thiên liền nở nụ cười, cười đến mức còn có phần gian xảo.