Đồng tử của Huỳnh dần dần khôi phục bình thường, bảo thạch màu đỏ dưới mắt trái cũng trở về màu sắc ban đầu.
“Thiên…” Hắn đã trở lại.
Huỳnh rất vui mừng, gắng gượng đứng lên, máu dính đầy trên sàn nhà khiến hắn bị trượt chân ngã nhào trên mặt đất.
Thu Trường Thiên vẫn đứng tại chỗ nhìn người đã ở bên mình như hình với bóng suốt năm ngày qua, thiếu niên xinh đẹp ấy đã làm cho trái tim hắn co thắt mãnh liệt, hiện giờ đang trượt chân ngã trước mặt hắn.
Hắn không dám tiến lên giúp …
Huỳnh tựa hồ không có phát hiện ra ý tứ của Thu Trường Thiên, sau khi đứng lên liền từng bước hướng về phía hắn đi tới.
Thu Trường Thiên đã muốn lùi bước, nhưng dường như chân lại bị hóa đá tại chỗ không cử động được.
Hộ vệ bên cạnh bị bộ dáng đáng sợ cùng cách hành xử tàn nhẫn của Huỳnh ban nãy dọa đến sợ xanh cả mặt, nhưng vẫn tuân theo bản năng phải bảo hộ chủ tử .
Thu Trường Thiên lảo đảo một chút, được hộ vệ đỡ ở phía sau, trước mắt mấy người bọn họ là thân thể trần trụi của Huỳnh dính đầy máu cùng ma tính bao quanh vẫn chưa hề biến mất.
Rõ ràng sắp tới gần Thiên, lại bị đám người này cản trở, nếu như lúc bình thường Huỳnh có lẽ còn có thể chờ đợi, nhưng là cả căn phòng lại tràn ngập mùi vị kích thích cảm quan của y, vừa rồi trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị máu tươi, thú tính bị kích thích lại phát tác, y nghĩ muốn áp chế nó nhưng lại không khống chế được.
Nháy mắt đồng tử lại biến hình dạng dài hẹp, hốc mắt đỏ lên, cằm dưới dính đầy máu lập tức phồng lớn, lộ ra răng nanh thật dài, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khàn khàn.
Hắn đang bộc phát uy lực…
Với cách thức của một dã thú.
Hộ vệ đều bị dọa sợ, sững sờ cả người, nhưng vẫn giơ lên vũ khí ngăn cản Huỳnh, không một người dám di chuyển.
Huỳnh có điểm tức giận, nhưng vẫn cố gắng đè nén bản tính dã thú.
Đây là thuộc hạ của Thiên, không thể tùy tiện giết .
“Thiên…”
Thu Trường Thiên giật mình, thiếu chút nữa đã quên, yêu quái này, chính là Huỳnh xinh đẹp thường nằm dưới thân khát cầu hắn đây sao.
Răng nanh của Huỳnh cũng chưa thu lại, nhưng vẻ mặt đã không còn tàn bạo như trước, cũng không có ánh mắt khát máu đến dọa người .
Lảo đảo một cái, Huỳnh thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống.
Thu Trường Thiên cuối cùng phát hiện có điểm bất thường, “Ngươi bị thương?”Trong giọng nói lại có điểm lo lắng mà hắn chưa kịp nhận ra.
Huỳnh nghe không hiểu, hắn hiện tại thầm nghĩ muốn ở bên cạnh thân thể ấm áp của Thiên.
Người hầu run rẩy giơ đèn hướng vào người phía trước, Đúng vậy…Là bị đao sát thương.”
Thu Trường Thiên theo bản năng đẩy hộ vệ đang chắn ở trước mặt hắn ra, đi đến bên cạnh Huỳnh.
Răng nanh của Huỳnh đã thu trở về, con ngươi cũng đồng thời khôi phục, bất quá khoảnh khắc Thu Trường Thiên đến gần Huỳnh liền ngã nhào vào lòng ngực hắn.
“Chủ tử!” Hộ vệ lo lắng thấp giọng gọi.
Tâm tình Thu Trường Thiên lúc này cũng thực phức tạp, toàn thân Huỳnh đều là máu, căn bản không biết đâu là của hắn đâu là của thích khách.
Hắn rốt cuộc là người hay yêu, hắn tiếp cận mình có mục đích gì….
Còn tình trạng của hắn.
“Tìm đại phu, nhanh lên.”
Ống tay áo bị Huỳnh bắt lấy, liều mạng mà hướng vào trong lòng ngực của hắn cọ xát, Thu Trường Thiên căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ôm lấy cơ thể lạnh cóng, Thu Trường Thiên cảm thấy y phục của mình ẩm ướt đến lợi hại, dừng một chút, liền đem Huỳnh còn đang chui trong lòng hắn đẩy ra.
Một vết đao chém dọc từ thắt lưng thẳng tới bắp đùi, máu vẫn đang chảy lênh láng, thoáng nhìn qua miệng vết thương có thể thấy cả xương.
Ôm lấy Huỳnh, trong lòng Thu Trường Thiên đau đớn không thôi , quay đầu nhìn lướt qua căn phòng tơi tả cùng cái giường đã bị đập nát tới thê thảm.
“Đổi phòng khác, nhanh lên.”
Lão bản khách điểm sớm đã bị dọa đến nỗi phải chui vào trong chăn trùm kín người không dám ra, tình hình lại đang gấp rút, hộ vệ đành phải dẫn Thu Trường Thiên tới gian phòng nghỉ ngơi của mình.
Đem Huỳnh bế lên giường, đem vạt áo của mình xé xuống , thuần thục băng bó lại vết thương của Huỳnh.
“Mau thúc giục đại phu, nói cho hắn biết có người đang bị thương rất nặng.”
Huỳnh mở mắt, tay vẫn túm lấy tóc của Thu Trường Thiên, cư nhiên tiểu hài tử lúc này không biết sống chết thế nào vẫn hướng hắn cười cười.
Huỳnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng y không thích cảnh tượng Thiên đứng ở xa xa nhìn y như vậy, y thích được Thiên ôm vào lòng, chạm vào y, hôn y, còn đem cái vật gì đó chen vào trong thân thể y.
Tâm trạng của Thu Trường Thiên rối bời, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, người hầu bưng tới chậu nước giúp Huỳnh lau người, chuẩn bị khăn mặt ướt nhưng vẫn không dám tiến tới.
Thu Trường Thiên đành phải đón nhận, chính mình tự làm.
Tuy rằng nhìn qua thực rất dọa người, bất quá sau khi đem máu lau sạch da thịt trắng hồng như trước liền hiện ra, nhưng đồng thời cũng lộ rõ miệng vết thương, thịt bên trong lòi ra ngoài, trông hết sức kinh khủng.
“Người đâu.”
“Chủ tử.”
“Thích khách là ai?”
“Việc này…” Hộ vệ khó xử nhìn Thu Trường Thiên, “Không còn người sống, y phục lại giống nhau, vũ khí tuy sắc bén tinh xảo nhưng không có dấu hiệu của một băng nhóm nào khác, cho nên tạm thời chưa tìm ra manh mối.”
“Bọn họ muốn giết ai? Ta, hay Huỳnh?”
“Theo quan sát hẳn là muốn ghết chủ tử. Thích khách phá nóc nhà chém thẳng xuống giường, căn bản không có kiểm tra người trên giường là ai, chém được một đao bọn chúng liền muốn đào tẩu, chờ chúng ta ngăn lại. Rồi mới…Huỳnh công tử liền từ trên giường nhảy xuống, thích khách cũng không có tiếp tục hạ sát người nào nữa.”
“Lui xuống.”
Hộ vệ nhịn không được liếc mắ nhìn thoáng qua thiếu niên đang nằm trên giường, cúi đầu lui ra.
“Đổi nước.”
Người hầu tay chân run rẩy bưng chậu nước lui ra ngoài, mọi người còn lại đều ra khỏi phòng đứng trước cửa canh giữ.
Huỳnh kéo kéo tay áo của Thu Trường Thiên, cong cong khóe môi.
Thu Trường Thiên giả bộ như không thấy.
Huỳnh nhíu nhíu mày, cũng không để ý đén vết thương nghĩ muốn đứng lên.
“Nằm xuống!” Thu Trường Thiên phiền lòng muốn chết, đem Huỳnh ấn xuống giường, tiểu gia khỏa lần này không dám làm trái , bất quá vẫn nắm chặt vạt áo trong tay không chịu buông.
Thầy thuốc tới, vừa thấy miệng vết thương của Huỳnh làm hắn có chút kinh sợ, trước đắp một tầng dược mỏng để cầm máu, lại lôi ra một gói thuốc mê, giao cho người hầu hòa tan với nước.
Thế nhưng Huỳnh không chịu uống, cái thứ pha trong nước kia tỏa ra mùi kì lạ, quay đầu chỗ khác không chịu phối hợp, cho dù Thu Trường Thiên tự tay đưa tới cũng không chịu uống.
Đại phu vừa sợ lại vừa vội, không biết làm thế nào cho phải, nếu không uống thuốc tê hắn làm sao hạ châm đây.
“Nghe lời!”
Huỳnh còn dỗi việc Thiên quát hắn, vẫn không chịu phối hợp, hắn lại không biết tại sao phải mời lão nhân kia vào đây làm chi, không rõ vì sao còn muốn hắn uống cái thứ khó ngửi gì đó nữa chứ.
Thu Trường Thiên thực bực bội, chính hắn nói Huỳnh cũng không hiểu, do dự một chút, lập tức lấy bát thuốc uống vào, quay qua nâng khuôn mặt Huỳnh lên hôn xuống.
Cái này Huỳnh quả thực có phối hợp, chỉ có điều phối hợp có chút hơi quá…… dược đều uống xong, trước tay vẫn còn ôm đầu của Thu Trường Thiên không chịu buông ra, quấn lấy đầu lưỡi Thu Trường Thiên không rời.
Người hầu xanh cả mặt trong đầu ai cũng toàn một màu đen, lão đại phu bị dọa sợ chết khiếp.
Chờ Huỳnh hôn xong, Thu Trường Thiên đỏ mặt quay qua đối đại phu nói, “Hạ châm!”
“Vậy…. Vâng! Vâng!” Chính là đáp ứng như thế, nhưng dược còn chưa hiệu nghiệm, thực sự hắn nào dám hạ châm a.
Tuy có thể tính Thu Trường Thiên mặt dày vô đối, nhưng đến bây giờ thật đúng là có vài chuyện khiến hắn xấu hổ.
Hôm nay thực sự rất mất mặt a, còn mặt mũi nào mà về nhà nữa đây!
Muốn mặc kệ mà đem Huỳnh giao cho đại phu, vừa định bước đi, bỗng một tiếng “Ưm ưm” vang lên, tay áo lại bị Huỳnh túm lấy.
Huỳnh thấy Thu Trường Thiên muốn đi ra ngoài, không kêu cũng không động, chỉ có ánh mắt tha thiết nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thu Trường Thiên lại nóng mặt, người hầu đều thức thời liền cúi gằm mặt xuống, lão đại phu kia thì lại kinh ngạc nhìn hắn.
Huỳnh mở to đôi mắt, đồng tử đen nháy như đang xoáy thẳng vào trái tim của Thu Trường Thiên, sững sờ một lúc, hắn tổng cảm thấy chính mình không nên rời đi.
Nghiến răng một cái, đem ghế đẩu ở gần đó kéo đến, ngồi xuống bên cạnh giường .
Lão đại phu kia một bộ biểu tình “Thì ra là thế” khiến cho Thu Trường Thiên muốn đem đầu chui xuống đất.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Huỳnh tràn ngập ý cười nhìn hắn, dường như bao nhiêu tức giận lúc trước đều tan biến hết.
Móng tay Huỳnh dần dần từ vạt áo của Thu Trường Thiên rơi xuống, hắn lo lắng muốn dùng lực lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, khí lực gì cũng đều không có.
Huỳnh không thích ứng được với tình trạng hiện giờ, cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng muốn túm lại tay áo của Thu Trường Thuên.
Thu Trường Thiên vội vàng đè lấy bả vai của hắn, “Đừng cử động.”
Hắn sao có thể bất động thế này, thân thể rất khác thường, chưa từng bị qua như vậy.
“Đừng cựa quậy!” Giữ chặt lấy Huỳnh, Thu Trường Thiên có điểm lo lắng, vết thương mới ngừng chảy máu, nếu hắn cử động sẽ làm hở vết thương.
Huỳnh nghĩ muốn nói cho hắn biết thân thể của mình rất kì quái, nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, sợ hãi mà không ngừng giãy dụa.
Thu Trường Thiên đành phải ngồi lên giường, đem Huỳnh ôm vào trong ngực, “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, chỉ là thuốc tê thôi, làm vậy thì hạ châm ngươi sẽ không bị đau.”
Huỳnh nghe không hiểu, thế nhưng ở trong lòng ngực Thu Trường Thiên lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mở to mắt nhìn xung quanh.
Huỳnh bây giờ cùng với vẻ tàn bạo lúc trước hoàn toàn bất đồng, hắn mất đi sức lực, giờ đây chỉ còn lại nỗi bất an cùng sợ hãi thương tổn.
Thu Trường Thiên dùng ánh mắt ý bảo đại phu hạ châm, dùng sức ôm lấy cánh tay Huỳnh.
Sau nửa canh giờ, lão đại phu tiếp nhận khăn do người hầu đưa tới lau mồ hôi trên trán.
Huỳnh dựa vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên chớp chớp hai mắt, trong quá trình khâu vết thương đều không có giãy dụa dù chỉ một chút.
Lão đại phu nhịn không được ở trong lòng thầm thán phục, tuy rằng thuốc tê sẽ làm suy yếu dây thần kinh cảm thụ khiến cho người ta giảm bớt đau đớn, thế nhưng cũng không có khả năng đạt đến trình độ này, thiếu niên kia quả thực rất kiên cường.
“Đại phu, như thế nào?” Thu Trường Thiên thấp giọng hỏi, nhưng vẫn đánh thức Huỳnh, y mở to mắt nhìn Thu Trường Thiên một cái, rồi mới nhắm lại tiếp tục nghỉ ngơi
“Mặc dù miệng vất thương rất nghiêm trọng, bất quá hoàn hảo không có thương tổn đến xương cốt, ta viết lại mấy đơn thuốc, cần hảo dưỡng thương đến nửa năm, hơn nữa…” Lão đại phu tựa hồ như đang thương tiếc mà nhìn lướt qua thiếu niên xinh đẹp đang ngủ “Vết thương như thế không nên va chạm mạnh.” Đối với nam sủng thương tích kia đúng là đòn trí mạng, cũng không biết mai sau vận mệnh đứa nhỏ này sẽ như thế nào.
“Dẫn đại phu xuất môn, trọng thưởng.”
Trời đã gần sáng, Thu Trường Thiên lại sai người thay đổi sàng đan (ga giường), có lẽ do quá mệt mỏi, Huỳnh vẫn chưa tỉnh lại.
Cẩn thận tránh miệng vết thương, đem Huỳnh ôm vào trong ngực, thật vất vả mới được yên tĩnh, hơi thở lúc này mới bình thường trở lại
Thiêu niên vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại càng thêm tái nhợt, nhiệt độ cơ thể giảm xuống rất nhanh, nằm trong lòng ngực của hắn mới cải thiện được một chút.
Thu Trường Thiên nhịn không được lại nhớ đến buổi tối gặp được thiếu nên này, dưới ánh trăng, thiếu niên một thân hắc y đứng trong đình viện, quanh cảnh mờ ảo thực mê hoặc lòng người.
Quay người lại, phía trước là một đôi mắt to tròn đen nháy đang nhìn hắn, cùng với khối tử sắc bảo thạch càng làm cho người này toát ra một vẻ đẹp huyền bí đến lạ thường.
Đom đóm phát sáng, hắn còn tưởng có con trùng nào ghé lên trên mặt hắn .
Cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của thiếu niên xinh đẹp đang khẽ mở, thấp thoáng có thể thấy được hàm răng trắng bóng cùng cái lưỡi phấn nộn.
Ngươi là người hay yêu…
A, Thu Trường Thiên nhớ tới một chuyện, một chuyện lúc trước mà hắn chưa từng để tâm tới.
Lúc đang trên đường tới nhà của Nhạc Tiểu lâu, Thu Trường Thiên gặp được vài người thợ săn dùng ghỗ khiêng một cái ***g sắt, bên trong đang giam giữ một đại mãng xà, đang chuẩn bị đưa lên chợ đem bán.
Toàn thân mãng xà đen như mực, dọc hai bên có hoa văn màu xanh thẫm, hắn cảm thấy có điểm thú vị liền mua luôn, tính toán mang đến nhà Nhạc Tiểu Lâu làm một bữa thịt rắn.
Nào biết trước Nhạc Tiểu Lâu sau khi trông thấy mãng xà liền mắng Thu Trường Thiên mất trí, ngay cả linh thú cũng muốn ăn. Còn không cho phép hắn mang mãng xà vào trang viện.
Hắn ngược lại chả cảm thấy mãng xà kia có cái gì linh thiêng hết, Nhạc Tiểu Lâu không cho ăn, hắn lại không có chỗ thả, liền để Nhạc Tiểu Lâu đem đi phóng sinh.
Chuyện này Thu Trường Thiên thật sự không để trong lòng, hắn trừ bỏ biết mãng xà kia là màu đen ngoài ra đều không biết, cũng không tái nhìn một cái.
Thu Trường Thiên nhìn thiếu niên, càng nghĩ càng cảm thấy thiếu niên này chính là đại xà kia.
Suy nghĩ một lát, đột nhiên cười, cảm thấy chính mình thật khờ.
Cho dù con rắn kia thật sự muốn tìm người báo ân, có thể tìm tới Nhạc Tiểu Lâu, muốn báo thù cũng có thể tìm mấy hộ săn bắn kia, làm sao đến phiên hắn.
Huống chi thiên hạ đâu có nhiều yêu quái như vậy, vì sao lại cho hắn gặp phải, trùng hợp đến vậy sao.
Nhất định cơ thể của Huỳnh khác hẳn người thường, tối hôm qua vì gặp nguy hiểm mới phát tác thú tính, bình thường đâu có giống yêu tinh, cùng lắm cũng chỉ giống một tiểu hồ ly *** đãng.
Khẽ hôn lên trán thiếu niên, tâm tình Thu Trường Thiên tốt hơn rất nhiều, cũng liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.