Có một ngày, Kiều Hân mới vừa bưng dĩa cơm đến căn tin của nhân viên ăn cơm. Phòng ăn này có treo một ti vi không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát chút tin tức ....
Ngày đó không biết làm sao lại để kênh tin tức kinh tế và tài chính.
Kiều Hân vừa ăn tô canh khoai tây hầm, vừa nhìn ti vi này mấy lần, đột nhiên một hình ảnh hấp dẫn tầm mắt của cô.
Đôi đũa trong tay Kiều Hân theo bản năng dừng lại một chút.
Người đàn ông trung niên giữa màn hình kia chính là thư ký đưa đồ uống, bánh ngọt cho cô ở Thượng Hải. Cô nhớ người này lúc ấy vẫn luôn trông coi bên ngoài phòng của anh.
Trước kia Kiều Hân quen đợi ở bên cạnh anh, chưa từng cảm thấy người nào sẽ khiến cô ngưỡng mộ.
Bây giờ đang ở trong phòng ăn này, cô chợt phát hiện, cô cần dùng một loại tư thế ngước nhìn lên hình ảnh trong ti vi.
Những người mà cô từng tiếp xúc, giống như đều biến thành nhân vật trong phim điện ảnh, tất cả đều không chân thật như thế.
Có lẽ là hoàn cảnh không giống nhau, lúc này nhìn lại người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm đó, Kiều Hân cũng cảm thấy đối phương mặc âu phục lại giống như người không cùng một thế giới với cô.
Ngược lại đồng nghiệp bên cạnh cô thấy được một màn kia, liền bát quái : "Đây là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị sao?"
"Không phải, chỉ là đại biểu. Nhưng nhìn đại biểu đã có khí thế như vậy, thật không biết ông chủ lớn nên có bộ dạng gì? Chỉ là rất kỳ quái, trước kia đám chó săn làm ầm ĩ scandal của ông già Kiều thị như vậy, nhưng lại không có một tấm hình của người thật sự quản lý Kiều thị, cô nói có kỳ lạ hay không?"
"Nhất định là có bối cảnh, nếu không có bối cảnh cũng không thể làm ăn lớn như vậy."
Kiều Hân giả bộ không nghe thấy, tiếp tục ăn tô khoai tây hầm.
Nhưng lúc cô đang ăn khoai tây, Tiểu Lý dạy âm nhạc đi tới. Tiểu Lý thuộc loại có chút bối cảnh phía sau, cho nên ở trong trường học rất được ưa thích.
Có lẽ là nghe được lời nói của hai đồng nghiệp này, Tiểu Lý lập tức cười chen miệng nói: "Tôi đã thấy ông chủ giấu mặt của Kiều thị, thật ra thì người ta cũng không có thần bí như vậy, chỉ là một người rất bình thường, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt. Tôi nhớ má phải hay má trái của anh ta còn có mụn đấy."
Kiều Hân thiếu chút nữa mắc nghẹn khoai tây trong miệng, cô vội vàng tìm ly nước uống một ngụm.
Tiểu Lý kỳ quái nghiêng mắt nhìn cô một cái.
Kiều Hân vội tiếp tục cúi đầu ăn khoai tây.
Tiểu Lý không để ý Kiều Hân, cô ta tiếp tục lấy thân phận người biết chuyện nói: "Có một lần tôi ở trong thành phố tổ chức một hoạt động gặp được anh ta, tình cảnh kia giống như trong phim điện ảnh, bên trong đều là người không phú cũng quý. Sát bên cạnh anh ta có rất nhiều người, tôi nhớ hình như anh ta mặc áo sơ mi kiểu mới của Givenchy, nói năng ngược lại không tệ, vừa nghe chính là rất có bản lĩnh , đặc biệt có tài."
Hai đồng nghiệp bị lừa dối thật sự cho rằng lời nói của Tiểu Lý là thật, vội tiếp tục hỏi thăm chuyện bát quái khác.
Kiều Hân cảm giác không có chỗ để nôn, cô yên lặng ăn xong khoai tây trong đĩa mình, đang chuẩn bị đi.
Tiểu Lý vội ngăn cô lại.
Gần đây Tiểu Lý mới vừa mua một chiếc xe mới, đúng lúc muốn khoe khoang, thấy Kiều Hân và mấy đồng nghiệp trẻ tuổi ăn xong rồi, lập tức nhiệt tình nói: "Mấy người các cô ăn xong rồi, tôi mang các cô đi hóng gió nhé?"
Kiều Hân thật muốn đi, đặc biệt là sau khi đối phương nói nhiều lời không đáng tin như vậy.
Chỉ là Tiểu Lý càng muốn cho nhiều người đến tâng bốc, chết sống lôi kéo tay của cô nói: "Ai nha, cùng đi ra ngoài giải giải sầu đi, ở trong trường học mãi, cô không buồn sao."
Nói xong liền muốn kéo Kiều Hân đi ra ngoài, hai đồng nghiệp kia cũng ở bên cạnh khuyên cô đi theo.
Cuối cùng Kiều Hân bị hai đồng nghiệp đó cùng nhau khuyên lên xe Tiểu Lý.
Chỉ là lúc lên xe, hai đồng nghiệp đó chiếm vị trí phía sau, Kiều Hân chỉ có thể ngồi ở tay lái phụ.
Kiều Hân lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu ngồi ở chỗ tay lái phụ.
Cho nên vừa vào trong xe, Kiều Hân liền cài dây an toàn.
Ngược lại Tiểu Lý thấy bộ dáng này của cô, liền cười cô: "Khẩn trương như vậy sao, hệ số an toàn xe này rất cao."
Lúc nói chuyện, Tiểu Lý có chút xem thường Kiều Hân. Cũng không phải con người Kiều Hân làm sao, mà là nhân viên phụ đạo ở ký túc xá trường học của bọn họ đều cần ngủ lại, hơn nữa tiền lương cũng không cao. Nói thật, cô gái có điều kiện gia đình tốt, mấy ai nguyện ý làm việc đó .
Cho nên điều kiện gia đình của Kiều Hân nhất định là loại bình thường.
Xe mới chạy trên đường, Tiểu Lý cố ý chọn đoạn đường có phong cảnh đẹp. Trường học của bọn họ rất tốt, ngược lại ở bên cạnh còn có một làng du lịch không tệ.
Rất nhiều người có tiền trong thành phố thích đến địa nơi này câu cá nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua làng du lịch, Tiểu Lý rất đắc ý chỉ vào đó nói với bọn Kiều Hân: "Tôi có thẻ hội viên trong đó, phải xài đủ năm vạn mới có thể làm thẻ. Là ba tôi cho tôi, suối nước nóng trong đó đặc biệt tốt, ngâm rất thoải mái."
Lúc này Kiều Hân đã rất hối hận, sớm biết phải nhìn thấy những thứ này, nói gì cô cũng sẽ không tới đây.
Năm đó, lúc chỗ này còn chưa cắt băng, kiều Bùi liền mang cô tới một lần.
Lúc ấy cô còn cùng ngâm suối nước nóng với anh. . . . . .
Nghĩ tới hình ảnh lúc đó, Kiều Hân không khỏi cảm giác lúng túng xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa cả người cô còn giống như muốn nổi hết da gà lên.
Đòi mạng ở chỗ, rõ ràng không muốn nhớ đến những kỷ niệm đó, nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng tuôn vào trong đầu cô.
Ở trong suối nước nóng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo của anh. Còn có lúc anh nhìn về phía cô, khóe mắt, đuôi mày đều mang nụ cười.
Anh nhẹ nhàng nâng thân thể của cô lên, mang theo cô xoay quanh trong nước. . . . . .
Chờ sau khi xe đi về phía trước một đoạn nữa, Kiều Hân quả thật muốn dứt khoát xuống xe luôn.
Bởi vì lúc đến gần trong thành phố, Tiểu Lý đang đợi đèn đỏ, vừa vặn đậu ở trước cửa Phúc Lợi Viện.
Trên cửa Phúc Lợi Viện, trừ tên viện mồ côi, còn có dấu hiệu một tập đoàn.
Những người khác trên xe không có lưu ý, nhưng Kiều Hân lại chú ý tới biểu thị tập đoàn đó.
Cô chợt nhớ tới những năm gần đây, cô giúp anh thu thập những cúp đại sứ từ thiện.
Kiều Bùi không thèm để ý những thứ cúp danh dự đó, đều để phụ tá chuyển giao cho cô đi xử lý.
Mới đầu cô còn đặc biệt đặt ở trong tủ kính, nhưng càng về sau, thật sự là quá nhiều rồi, cô định đặc biệt tìm một gian phòng để đặt những thứ đó.
Có một lần lúc cô đi dọn dẹp, sau khi dọn dẹp thật lâu, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh đang ở phía sau nhìn cô.
Cô có chút ngoài ý muốn, vội ngừng công việc trong tay lại hỏi anh có phải có chuyện tìm cô không? Kết quả anh không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô lau những chiếc cúp kia.
Chuyện ngày đó giống như là xảy ra hôm qua.
Chờ khi Tiểu Lý lái xe trở lại trường học, Kiều Hân liền có chút thất hồn lạc phách. Lúc bước xuống từ trong xe Tiểu Lý, cô thậm chí để quên sách trên xe cô ta.
Tiểu Lý thấy những quyển sách kia, rất tùy ý cầm lên nhìn lướt qua, Tiểu Lý ghét bỏ nói: "Aizz, Kiều Hân, sách của cô rơi trên xe tôi rồi. Chỉ là cô có tư cách gì để xem sách giáo sư, cô muốn thi cái này sao? Hiện tại làm giáo sư ít nhất cũng phải có bằng đại học đó?"
Trong đầu Kiều Hân đều là suy nghĩ về anh, cô phát hiện cuộc sống của mình hoàn toàn bị một người đàn ông tên là Kiều Bùi bao vây.
Cái loại cảm giác không có chỗ trốn đó khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Cô trầm mặc, rút sách của mình ra từ trong tay Tiểu Lý đang chế giễu mình.
Ngược lại Tiểu Lý bên trong xe chợt chú ý tới, bình thường trong trường rất ít xe, hôm nay không biết làm sao lại có thể dừng đến mấy chiếc xe hơi màu đen.