Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 23



Kiều Hân mặc đồ ngủ đứng ở trước mặt Kiều Bùi.

Nét mặt Kiều Bùi nhìn như rất dịu dàng.

Nhưng Kiều Hân lại biết khi anh làm chuyện kia, yêu cầu vô độ như thế nào, khiến cô không thể nào chịu được.

Anh kéo tay của cô tới bên cạnh mình.

Anh rất thích hôn cô, bộ dáng anh đối xử cô như chủ nhân đối đãi sủng vật, anh hoàn toàn nắm trong tay tất cả của cô.

Cảm giác nhục nhã xông tới, ép cô đến không thở nổi.

Thân thể của mình bị uốn cong thành tư thế khuất nhục.

Nhục nhã lớn nhất là lúc trước khó chịu khi anh cố ý j□j , dần dần không đúng rồi.

Người đàn ông này phá hủy tôn nghiêm cuối cùng của cô, ngón tay của anh, bờ môi của anh, da thịt của bọn họ dán chung ở một chỗ.

Mỗi một chỗ đều tỏ rõ anh chiếm đoạt cô. . . . . .

Anh cúi đầu ngậm môi cô, dùng đầu lưỡi, dùng răng đi tìm tòi nghiên cứu mút thỏa thích, thân thể của cô sợ run dưới thân thể của anh.

Anh không ngừng dẫn dắt cô.

Kiều Hân càng ngày càng cảm thấy mình giống như là một búp bê vải mặc cho người ta đùa nghịch.

Thời điểm ánh mắt của anh nhìn cô, giống như có thể hút đi linh hồn của cô, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn khiến cô bị lạc ở bên trong.

Hơn nữa sau đêm đó, Kiều Hân cảm thấy có lẽ là cô có chút phản ứng khiến cho Kiều Bùi vui mừng.

Kiều Bùi còn mang cô đi ra ngoài tham gia một vài hoạt động xã giao.

Ngày trước, cô đã từng tham gia không ít hoạt động xã giao với anh, nhưng khi đó cô ngây thơ cho là anh muốn dẫn cô đi chơi cho biết.

Mặc dù cô vẫn buồn bực, tại sao người khác đều mang bạn gái, chỉ có anh là dẫn cô đi .

Chỉ là dù sao anh vẫn luôn không có bạn gái.

Nhưng bây giờ Kiều Hân hiểu, ban đầu cô chậm lụt không hiểu rằng anh đã có ý định không đúng với cô.

Kiều Bùi mang cô đi tới một sân đánh Golf.

Tầm nhìn chỗ đó rất tốt, phóng tầm mắt nhìn đều là màu xanh của lá cây.

Gần đây Kiều Hân vẫn luôn bao phủ vẻ thiếu năng lượng, lúc này ra ngoài, cô hít sâu mấy lần, rốt cuộc cảm thấy áp lực đè ở trong lòng giống như ít hơn một chút.

Chỗ này trước kia Kiều Hân đã theo anh tới mấy lần.

Chỉ là sau khi đến đó, Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, cô biết chỗ này có rất nhiều người muốn đánh banh với Kiều Bùi, nhưng không nghĩ đến trong những người này lại sẽ có Khương Uyên.

Khương Uyên đã sớm thay xong quần áo, cả người nhìn qua giống như rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Vốn anh ta chính là một người đàn ông lịch sự dịu dàng, lúc nhìn về phía cô, càng thêm kín đáo gật đầu chào hỏi.

Trong lòng Kiều Hân chính là đau xót.

Từ sau lần trước mất đi liên lạc, Khương Uyên chưa từng gửi tin nhắn cho cô

Bây giờ nhớ lại những chuyện kia giống như là chuyện của thế kỷ trước, thậm chí Kiều Hân nghĩ đến, nếu như lúc ấy mình không u mê như vậy, nếu như cô có thể thích Khương Uyên, có phải có thể thoát khỏi ma trảo của anh không?

Ngược lại Khương Uyên ở phía xa rất là ngoài ý muốn khi thấy Kiều Hân, anh ngược lại cảm thấy không có gì, dù sao anh của cô - Kiều Bùi tới đây, mang theo em gái là rất bình thường.

Chẳng qua khi Kiều Bùi trực tiếp dẫn Kiều Hân vào trong phòng thay quần áo chuyên dụng của anh ta.

Khương Uyên rõ ràng cảm thấy, trên mặt Kiều Hân thoáng qua một tia không vui.

Nhưng lẽ ra phòng thay quần áo chuyên dụng đó đều giống như nhà, gọi là phòng thay quần áo, nhưng trên thực tế bên trong đầy đủ thiết bị, bình thường cũng có ít nhất hai, ba gian phòng, hoàn toàn chính là một nhà nghỉ ngơi nhỏ.

Ngược lại cảm giác cả người Kiều Hân không đúng rồi.

Anh nhớ lần trước nhìn thấy Kiều Hân, Kiều Hân vẫn là một cô gái rất nhu hòa, nói chuyện phiếm với cô sẽ có cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhưng bây giờ Kiều Hân lạnh nhạt xa cách khiến người ngoài ý.

Hơn nữa lúc Kiều Hân lần nữa đi ra khỏi phòng thay quần áo, cũng không có thay quần áo, cô vẫn là một bộ đồ đó, ngược lại sắc mặt nhìn qua còn trắng bệch hơn vừa rồi một chút.

Khương Uyên liền ân cần đi tới, nhẹ giọng hỏi cô: "Sắc mặt của cô thật không tốt, là thân thể không thoải mái sao?"

Kiều Hân sợ hết hồn, cô đã sớm thấy Khương Uyên rồi, chỉ là hiện tại cô không muốn nhìn thấy một người quen nào, chỉ gật đầu rất nhẹ lên tiếng chào hỏi đối phương, lúc này Khương Uyên lại cố ý đi tới.

Kiều Hân lập tức không có chỗ nào để trốn, cô theo bản năng liền lui về sau một bước.

Kể từ sau khi anh cường bạo cô, cô liền trở nên ghét đàn ông tới gần mình.

Dù Khương Uyên đến gần rất lễ phép, còn mang theo một chút ôn nhu.

Lần này Khương Uyên càng ngoài ý muốn, cả người Kiều Hân đều giống như dựng lên một giới tuyến cảnh giác, trong đôi mắt trong suốt đơn thuần trước kia nhiễm vào chút phức tạp.

Lúc nhìn anh đi tới, rõ ràng mang theo xa cách.

"Tôi rất khỏe." Kiều Hân nhanh chóng trả lời một câu liền muốn rời đi.

Ngược lại hiếu kỳ của Khương Uyên càng ngày càng nặng.

Sau khi nhìn Kiều Hân giống như chạy trốn đi mất, anh không khỏi nhíu mày.

Anh không biết mới vừa rồi khi nghỉ ngơi trên ghế sa lon trong phòng thay quần áo, Kiều Bùi đã đối xử Kiều Hân như thế nào?

Kiều Hân cảm thấy mình chính là búp bê tình ái của Kiều Bùi.

Cô không thể giải thích vì sao Kiều Bùi ở trước mặt người khác thì đoan chánh trầm ổn, nhưng lại làm những chuyện khó có thể mở miệng với cô ở địa phương không có ai

Anh sẽ dùng ánh mắt vui mừng nhìn cô sửa sang lại ống tay áo cho anh, sẽ nhìn cô ngoan ngoãn canh giữ ở bên cạnh anh.

Sau khi cô làm xong những thứ kia, anh sẽ lập tức ôm cô vào lòng tùy ý vuốt ve.

Kiều Hân cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Cho nên kết cục sau đó, Kiều Hân không có đi qua chỗ của những người đàn ông, cô yên tĩnh ngồi chung một chỗ với mấy người phụ nữ.

Trường hợp này xuất hiện phụ nữ, không phải là vợ, thì chính là vị hôn thê như đinh đóng cột.

Kiều Hân cảm thấy có rất nhiều người mình đã từng gặp mặt một, hai lần.

Ngược lại ngồi xuống không lâu, có một cô gái hơi kinh ngạc thò đầu tới, ánh mắt rất rõ ràng nhìn một chút sợi dây chuyền trên cổ cô nói: "Cô đang đeo Karla Deras sao?"

Đó là mấy năm trước Kiều Bùi tặng cô, bởi vì dáng vẻ quá lấp lánh, vẫn chưa từng đeo qua.

Lần này ra cửa, Kiều Bùi ngược lại chợt nhớ tới cái gì, tự mình lựa chọn trong hộp trang sức rồi đeo cho cô.

Kiều Hân lễ độ cười cười.

Ngược lại bộ dáng đối phương vô cùng hâm mộ, nói: "Oa, anh cô rất thương cô đó, lúc bán đấu giá dây chuyền kim cương này rất oanh động ."

Kiều Hân vừa cười một tiếng, trong miệng cô từng đợt chua sót.

Nếu như là trước kia, cô nhất định hết sức kinh sợ, lúc đối mặt với anh lần nữa sẽ nhu thuận vâng lời, cảm thấy mình là em gái hạnh phúc, may mắn nhất thiên hạ. . . . . .

Nhưng bây giờ, tất cả đều không giống nhau. . . . . .

Ngược lại bên kia, Khương Uyên đang đánh golf, nhưng kể từ khi nhìn thấy Kiều Hân, lòng có chút không yên.

Vốn anh ta chuẩn bị xong việc theo đuổi Kiều Hân rồi, nhưng đột nhiên không giải thích được liền bị gia đình áp lực, ba mẹ anh gần như không hỏi một tiếng, liền nhắc nhở anh không nên tùy tiện theo đuổi con gái nhà họ Kiều.

Hiển nhiên ba mẹ anh đã bị ám hiệu gì đó.

Khương Uyên cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu Kiều Hân là một cô gái tay chân khỏe mạnh, tuyệt đối phù hợp điều kiện hôn nhân, làm sao lại có thể bị gia đình bảo vệ biến thái như vậy.

Lại nói lúc trước anh kết giao vài người bạn gái, nhưng thanh danh của anh ở trong những đám con ông cháu cha kia tuyệt đối được xem là tốt.

Mặc dù trên năng lực không sánh bằng con trai lớn nhà họ Kiều, nhưng những năm này, anh cũng là thật sự làm ra thành tích.

Anh không cảm thấy mình có chỗ nào không xứng với Kiều Hân .

Chỉ là ý tứ của gia đình, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ, nhớ tới con gái nhà họ Kiều cũng không phải là đối tượng tùy tiện theo đuổi rồi náo chia tay, đó dù sao cũng là bạn hợp tác có tiềm lực khổng lồ trong tương lai.

Lần này Khương Uyên tới là muốn nói chuyện hợp tác chuyện với Kiều tiên sinh.

Khương Uyên rất sùng bái anh ta.

Mặc dù đối phương chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng tồn tại của Kiều Bùi chính là một truyền kỳ.

Nhất là biểu hiện của anh ta trong lúc hoạt đông tín dụng bị khủng hoảng, quả thật có thể bị trở thành sách dạy cho người ta triển khai hoạt động vốn như thế nào.

Cho nên thừa dịp cơ hội đánh golf, Khương Uyên rất khách sáo nhắc tới: "Kiều tiên sinh, không biết ngài lúc nào thì thuận tiện. . . . . ."

Vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, giọng cũng khách khí đáp lời: "Xin lỗi, trong lúc giải trí tôi không nói chuyện công việc."

Đó hoàn toàn là một thái độ cự người ngoài ngàn dặm.

Khương Uyên cũng có chút buồn bực, anh không biết mình đắc tội Kiều Bùi khi nào, lại có thể để cho anh ta lạnh lùng với mình như vậy.

Ngược lại Kiều Bùi đánh một lát liền ngừng đánh, anh cởi bao tay, giao cho nhân viên ở bên cạnh.

Chờ lúc anh trở về liền nhìn thấy Kiều Hân hoàn toàn không có nhìn anh đánh golf, mà là đang cúi đầu chơi rubik (1).

Kể từ sau khi bị mang về nhà họ Kiều, Kiều Hân liền bị tịch thu điện thoại.

Máy vi tính cũng hoàn toàn chỉ là bày biện.

Kiều Hân thấy khu nghỉ ngơi đặt một vài món đồ chơi dùng trí, liền lấy tới để tiêu khiển thời gian.

Lúc Kiều Bùi đi tới, rất tùy ý ngồi trên ghế bên cạnh, tới gần.

Dùng ngón tay chỉ Kiều Hân bước kế tiếp.

Kiều Hân không ngẩng đầu, nhưng vẫn luôn chơi không tốt rubik, dưới sự chỉ điểm của anh, ngược lại rất nhanh liền chơi xong.

Chỉ là anh đến gần, động tác vô cùng thân mật.

Kiều Hân tránh sang bên cạnh một chút, tận lực kéo ra chút khoảng cách với anh.

Nét mặt Kiều Bùi rất thả lỏng, ngón tay của anh cố ý vô ý chơi đùa mái tóc buông xuống dưới của cô, gió nhẹ từ từ thổi, một phút kia anh cảm thấy bọn họ giống như đôi tình nhân hạnh phúc.

Chú thích:

(1) Lập phương Rubik (Khối Rubik hay đơn giản là Rubik) là một trò chơi giải đố cơ học được giáo sư kiến trúc, điêu khắc gia người Hungary Ernő Rubik phát minh vào năm 1974. Các tên gọi sai thường gặp của trò chơi này là Rubix, Rubic và Rubick.

Mỗi mặt của phiên bản này có chín ô vuông và được sơn phủ một trong sáu màu khác nhau, thông thường là trắng, đỏ, vàng, cam, xanh lá cây và xanh dương. Bài toán bắt đầu bằng việc xáo trộn tất cả vị trí các ô vuông ở mỗi mặt, tức là các màu sắc xen kẽ nhau. Bài toán chỉ được giải quyết khi mà mỗi mặt của khối là một màu đồng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.