Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 33



Kiều Hân ngẩng đầu lên, lúc trước cô khẩn trương cúi đầu. Đến mức cùng đường bí lối này, cô dứt khoát không cúi đầu nữa, nâng cổ lên.

Vóc dáng Kiều Bùi rất cao, thời điểm đứng ở trước mặt cô, hơi cúi xuống cũng chênh lệch chiều cao rất nhiều, rất có cảm giác áp bức ở bên trong.

Kiều Hân quật cường ngẩng đầu lên, sợ hãi qua đi, cô cắn răng trừng mắt lên, "Anh làm hay không làm đều là phạm pháp!"

Trí nhớ cô rất tốt, nhanh chóng nói: "Làm trái với ý của phụ nữ, sử dụng bạo lực, cưỡng bức hoặc là dùng thủ đoạn mạnh mẽ khác xảy ra. . . . . với phụ nữ. Những hành vi kia đều thuộc về hành vi phạm tội, anh là kẻ cặn bã ghê tởm!!"

Những lời nghĩa chánh ngôn từ của Kiều Hân hoàn toàn như lời giải trí với Kiều Bùi.

Anh nhếch miệng, đang muốn nói thêm gì nữa.

Kiều Hân chợt quét những mảnh vụn của cái dĩa kia, cô lập tức muốn nhặt lên một miếng dùng để phòng thân.

Chỉ là tay của cô còn chưa có sờ tới, ý đồ của cô đã bị Kiều Bùi nhận ra.

Gần như không có dừng lại, Kiều Hân liền bị tay của Kiều Bùi ấn lên trên tường.

Hơi sức của anh không tính là lớn, nhưng lưng Kiều Hân theo quán tính đụng vào trên tường.

Kiều Hân hô đau một tiếng, cũng không đau đớn lắm, chỉ là cảm giác cả thân thể đều bị khống chế rất tệ, đáng sợ hơn là bất luận giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát kiềm chế của anh.

Động tác của Kiều Bùi không tính là thô lỗ, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là dịu dàng. Tất cả động tác giãy giụa tiến hành trong im lặng, ánh mắt hai người cũng không có nhìn về phía đối phương.

Kiều Hân một lòng muốn thoát khỏi Kiều Bùi, còn mục đích của Kiều Bùi là sớm cởi xuống những trói buộc trên người cô.

Cởi nút áo ra, còn có áo bị xé mở.

Tóc Kiều Hân rối tung, cô như là phát điên đá đạp vung tay, lúc cả người nhào tới trên người Kiều Bùi, cô huơ cánh tay ra, quét rơi bình hoa nhỏ trên bàn trà. . . . . .

Lần này cô hoàn toàn bị Kiều Bùi chọc giận, Kiều Bùi không hề để ý những động tác kia sẽ làm đau cô hay không, động tác của anh trở nên thô lỗ .

Sau đó sắc mặt của hai người đều căng thẳng.

Đó là một trận chiến vừa tấn công vừa phòng thủ, Kiều Hân luôn có thể thừa dịp anh cởi quần áo của cô để cố gắng giãy giụa. Đến cuối cùng, Kiều Bùi trực tiếp sử dụng quần áo trên người cô để trói cô lại.

Thời điểm Kiều Hân bị ném đến trên giường, Kiều Bùi nhanh chóng kèm lên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n anh áp chế thân thể không ngừng giãy dụa của cô.

Kiều Hân cố gắng cắn anh, nhưng cho dù anh bị cắn cũng sẽ không dừng động tác lại, cũng không có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào.

Quá trình dài đến khó có thể chịu được, Kiều Hân không có la lên, giãy giụa và cố gắng của cô đều bị hóa giải, cuối cùng cô không chống lại được tiến công của anh.

Không biết trải qua bao lâu, Kiều Hân không nhúc nhích nằm ở trên giường. Cô bị Kiều Bùi bày ra một tư thế thuận theo, cứ như vậy □ nằm ở trên người anh.

Tóc của cô xõa ở trên ngực anh, tay của anh cố ý vô ý vuốt ve thân thể của cô. . . . . .

Đây hẳn là một loại động tác rất thân mật, chỉ là Kiều Hân không có một chút cảm giác thân mật nào.

Mới vừa rồi Kiều Bùi thực hành thân thể, nói cho cô biết cái gì gọi là □ chân chính.

Có lẽ là thân thể đã tiếp nhận loại chuyện này, trong lúc yên tĩnh như vậy, đột nhiên bụng Kiều Hân rất không đúng lúc kêu lên.

Kiều Hân cũng muốn đánh mình một cái, phụ nữ gặp phải loại chuyện này, coi như không khóc lóc nỉ non, không nghĩa chính ngôn từ quyết định báo cảnh sát thì cũng thôi đi, lúc này lại đói bụng!

Cô còn có thể khôi hài hơn không?!

Ngược lại Kiều Bùi đang dán chặt cô, rất nhanh cúi đầu nhìn qua cô một cái. Trên mặt anh vốn là vẻ nặng nề, chợt trở nên thoải mái hơn một chút. Anh nghiêng người đứng dậy từ trên giường, cầm bộ quần áo ở bên cạnh lên, sau đó anh liền đi tới tủ lạnh, mở ra nhìn một chút.

Bên trong toàn những món ăn đông lạnh, còn có một chút thực phẩm an toàn đều bị anh tìm được.

Chỉ là anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào, sau khi lấy ra những thực phẩm kia, anh chỉ đứng ở bên trong phòng bếp suy nghĩ nấu cơm như thế nào? Lúc trước ở nhà, anh không cần tự mình vào phòng bếp nấu ăn.

Lúc anh đang nghiên cứu những thứ kia, Kiều Hân đã mặc quần áo tử tế đi tới.

Sắc mặt cô trắng bệch thì trắng bệch, động tác vẫn không có dừng lại.

Cô đưa tay nhận lấy những cái dĩa trong tay anh, rất nhuần nghuyễn thả vào bên trong lò vi sóng.

Đang lúc chờ thức ăn được hâm nóng, cô không nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh có thể đi rồi chứ? Một lát bạn cùng phòng của tôi sẽ trở về."

Anh đã làm hết chuyện anh muốn làm, nếu như bây giờ không đi, một lát sẽ bị Đỗ Thiến Thiến thấy.

Chỉ là cô vừa dứt lời, Kiều Bùi đã tìm được điện thoại của cô, đi vào từ bên ngoài, đưa tới trước mặt cô.

Trên màn hình điện thoại của cô hiện lên một tin nhắn chưa đọc.

Kiều Hân vừa mở ra nhìn, tin nhắn kia chính là Đỗ Thiến Thiến gửi tới. Tin nhắn của Đỗ Thiến Thiến nói cho cô biết, mẹ cô ấy nhất định lưu cô ấy ở lại một đêm, nói Kiều Hân buổi tối đi ngủ sớm một chút.

Kiều Hân xem xong tin nhắn, sau khi nhìn sang Kiều Bùi. Vốn cô đang kỳ quái Kiều Bùi làm sao sẽ chạy đến đây, hơn nữa anh lại có chìa khóa, hiện tại tất cả đều được hiểu rõ dễ dàng, đây đều là Kiều Bùi an bài, anh muốn lấy chìa khóa từ ba mẹ Đỗ Thiến Thiến còn không đơn giản sao.

Nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ không nghĩ đến quan hệ của anh em bọn họ lại khác thường như vậy!!

Người nhà của Đỗ Thiến Thiến hơn phân nửa chỉ cho là Kiều Bùi tới làm dịu quan hệ với em gái!!

Kiều Hân không có lên tiếng, chờ thức ăn bên trong lò vi sóng được hâm nóng, cô liền bưng ra ngoài. Chỉ cầm đồ ăn cho mình, sau đó liền ra ngoài phòng bếp bắt đầu ăn.

Kiều Bùi cũng cầm một đôi đũa đi theo ăn chung với cô.

Kiều Hân không cho là thức ăn mẹ Đỗ Thiến Thiến nấu sẽ hợp khẩu vị của anh. Lại nói thức ăn này phần lớn đều là loại đông lạnh, coi như hâm nóng rồi cũng sẽ không ăn ngon hơn chút nào. . . . . .

Nhìn dáng vẻ anh ăn cơm ngược lại giống như rất hợp khẩu vị.

Chờ sau khi Kiều Hân nhận thấy mình vẫn luôn quan sát Kiều Bùi ăn cơm, cô thật muốn đánh mình một cái, đây hoàn toàn chính là một loại phản xạ có điều kiện rồi!

Lúc ăn cơm len lén quan sát sắc mặt của Kiều Bùi, muốn biết anh có thích ăn hay không? Loại phản ứng này của mình khiến cô buồn nôn, cô lại còn có thể phản xạ có điều kiện làm ra được!!

Hơn nữa vào lúc ăn cơm, Kiều Hân cũng không thế nào ngẩng đầu đi nhìn Kiều Bùi. Cô không biết có phải là bị ăn hiếp thành thói quen rồi không? Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Sau khi làm những chuyện có chết cô cũng không muốn xảy ra lần nữa kia, bỗng nhiên cô có gan . . . . .

A, lại tới cảm giác đó nữa.

Đây hoàn toàn chính là một loại phản ứng bình nứt không sợ bễ nên bị lên án, nhưng sau khi Kiều Hân trải qua mấy chuyện kia, cô chợt phát hiện một khi mình đón nhận anh tới đây làm chuyện kia, tiếp đó chờ anh làm ngán thì sẽ bỏ qua cho mình. Bây giờ sau khi suy nghĩ như bị chó cắn, gánh nặng trong lòng lại có thể nhỏ đi rất nhiều.

Ngược lại mới vừa rồi * khiến tóc Kiều Bùi rối loạn rất nhiều, Kiều Hân quả thật có chút không biết Kiều Bùi như vậy.

Lúc trước, sau những chuyện chăn gối kia, cô không dám nhìn tới Kiều Bùi. Mỗi lần đều chôn mình ở trong chăn, đến mí mắt cũng không dám nâng lên.

Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, Kiều Bùi cũng có dáng vẻ lười biếng như vậy.

Bình thường anh quen bắn sức sống ra bốn phía, thỉnh thoảng nhìn thấy anh nghỉ trưa, cũng sẽ không liên hệ với từ hấp dẫn gợi cảm này.

Nhưng lúc này Kiều Hân thực sự tin tưởng người đàn ông sẽ có sức quyến rũ ở phương diện khác.

Chỉ là vừa nghĩ tới mấy chuyện anh làm với mình, Kiều Hân rất nhanh nghiêng mặt qua một bên, thật thà ăn cơm.

Cô chỉ yên lặng cầu nguyện, Kiều Bùi có thể mau chóng rời đi. Kết quả không ngờ, đừng nói Kiều Bùi về sớm, lại còn không sao cả ở nhà họ Đỗ cả đêm.

Sáng sớm Đỗ Thiến Thiến ngáp trở về, hôm nay cô phải thay đổi bộ quần áo đi công ty, di0en-da14n.le9.quy76.d00n lúc này mới nhớ tới đồ mình muốn mặc còn để ở nhà.

Đỗ Thiến Thiến liền ngây ngẩn cả người, sau vài giây mới nhớ tới đây là anh Kiều Hân.

Bởi vì gương mặt đối phương quá mức tinh xảo mà xinh đẹp, Đỗ Thiến Thiến theo bản năng liền đỏ mặt.

Ngược lại Kiều Bùi rất tự nhiên giơ lên một ngón tay đặt ở khóe miệng, làm một động tác chớ lên tiếng. Lúc này Đỗ Thiến Thiến mới phát hiện ra động tác tay của Kiều Bùi chính là đang đóng cửa phòng ngủ.

Đây là sợ quấy rầy đến Kiều Hân sao?

Đỗ Thiến Thiến phản ứng kịp, rất phối hợp kiễng mũi chân.

Kiều Bùi làm lại động tác như lúc nãy, cẩn thận mở cửa chính ra ngoài.

Sau khi Kiều Bùi đi ra, Đỗ Thiến Thiến mới thở dài một hơi.

Mới vừa rồi cô cảm thấy nhịp tim của mình như muốn ngừng đập. Trước kia cô cảm giác anh Kiều Hân thật là đẹp trai, nhưng bây giờ cô cảm thấy đó đã không phải là đẹp trai, đó nhất định chính là cảm giác hấp dẫn đến mức tận cùng.

Cô không biết tại sao mình lại nghĩ anh trai của bạn như vậy, cái loại khí tức phái nam đập vào mặt đó, cái loại Hormone có thể tràn ra ngoài mọi lúc, liếc mắt một cái liền khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ thoải mái đó!!

Chỉ là Đỗ Thiến Thiến cảm thấy là lạ, mặc dù cô sớm cảm thấy anh Kiều Hân có chút khống chế em gái, nhưng bây giờ cô mới phát hiện người anh này cũng quá săn sóc rồi.

Nhưng Đỗ Thiến Thiến là con gái một, vả lại Kiều Hân là bạn tốt nhất của cô, chắc chắn cô sẽ không suy nghĩ lệch lạc, Đỗ Thiến Thiến liền cẩn thận đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.

Chờ khi trở ra, Đỗ Thiến Thiến còn theo bản năng liếc mắt nhìn phòng của Kiều Hân.

Nhưng Đỗ Thiến Thiến chợt phát hiện trong phòng có chút kỳ lạ, cô nhớ mình có đặt một bình hoa ở trên bàn trà nhỏ, hơn nữa đệm trên ghế sa lon cũng ít đi một cái. . . . . .

Cảm giác toàn bộ chỗ này giống như mới vừa trải qua một trận đại chiến.

Đỗ Thiến Thiến rất không giải thích được, lòng nói ngày hôm qua chỗ này đã xảy ra chuyện gì. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.