Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 39



Lúc Kiều Hân đứng dậy đi ăn cơm, Kiều Bùi vẫn còn nằm ở trên giường.

Anh là người vô cùng siêng năng, bình thường đều là anh rời giường trước, lần này không biết thế nào, đã qua một lúc lâu rồi mà vẫn không đứng lên. Kiều Hân đã rời giường dọn dẹp ổn thỏa, vậy mà anh vẫn còn nằm ở trên giường.

Tâm tình Kiều Hân không tốt tới cực điểm, trước kia bên ngoài còn khoác một chút ôn nhu, cô còn có thể cảm thấy có lẽ là anh lâu ngày sinh tình với mình, nhưng bây giờ. . . . . .

Cô hoàn toàn chính là một trò chơi nuôi dưỡng, loại cảm giác này vô cùng không tốt.

Đợi sau khi thu thập thỏa đáng, cô vội vã nhìn quét qua bên kia mấy lần. Kiều Bùi ngược lại không có ngủ nữa, chỉ tựa đầu dựa lên gối đầu, chơi đùa điện thoại di động Kiều Hân ở trong tay.

Kiều Hân nhíu mày, trong lòng suy nghĩ điện thoại di động của mình có thể có cái gì hay để chơi. Gần đây cô cũng không có bao nhiêu cuộc điện thoại, phần lớn tin nhắn cũng là anh gửi cho cô, cô cũng không có trả lời lại một lần.

Đợi khi cô đi tới, Kiều Bùi ngẩng đầu lên từ trên giường. Tại thời điểm này, vẻ mặt của anh giống như có chút cô đơn, chỉ là rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường.

Anh trả điện thoại di động lại cho cô.

Kiều Hân vội để điện thoại di động vào trong túi xách, đang muốn xoay người ra cửa, Kiều Bùi mới mở miệng nói "Nhớ trở về sớm một chút."

Kiều Hân quay đầu lại liếc anh một cái, cô đã lâu không có liếc mắt nhìn anh.

Cô cũng không đáp lời, mặt càng thêm lạnh lẽo. Ngày hôm qua cô bị Kiều Bùi chơi đùa quá mức, cô có thể có tâm tình tốt mới là lạ.

Ngược lại khi cô đi ra ngoài, Tiểu Lưu Ly đã meo meo đi tới, không ngừng làm nũng ở dưới chân cô.

Lúc này Kiều Hân mới khom lưng, vẻ mặt cũng mềm đi rất nhiều, cô sờ sờ bộ lông Tiểu Lưu Ly, sau đó liền không quay đầu lại đi ra ngoài cửa.

Ngược lại Kiều Bùi ở trên giường ngây ngốc nhìn phương hướng cô rời đi một lúc lâu, chờ khi anh xuống giường rửa mặt, anh chú ý đến quần áo ngày hôm qua Kiều Hân thay ra đã bị anh trực tiếp ném ở góc tường.

Anh không để Kiều Hân có thói quen giặt quần áo, lúc trước ở nhà đều là người làm đi xử lý, cho dù là ở nơi này, cũng có người đặc biệt phụ trách những thứ này.

Nhưng Kiều Hân cảm thấy, không để lại dấu vết muốn đối nghịch với anh thực sự quá rõ ràng. Cô không phải loại cô gái được người gọi là đến, nhưng chuyện cô làm ra, chung quy lại có thể có hiệu suất chọc giận anh nhất.

Trước kia Kiều Hân sẽ dùng phương thức dịu dàng nhất, có hiệu suất nhất tới xử lý cuộc sống của anh, bây giờ Kiều Hân lại đặt toàn bộ kỹ năng này để khiến anh không thoải mái.

Chờ khi Kiều Hân trở lại từ bên ngoài, đã nhìn thấy Kiều Bùi lại lần đầu tiên đứng ở trong phòng bếp, không biết làm cái gì ở trong đó. Xét thấy anh là loại người đến dùng lò vi sóng cũng không biết, Kiều Hân liền cho rằng anh chính xác là lại đang gây phiền phức. Kết quả sau khi đi qua cô lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, Kiều Bùi đang cẩn thận làm cơm tối đấy, nhìn tư thế lại có thể thật giống như đang làm chuyện này.

Mặc dù nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý qua, chỉ là nhìn anh cẩn thận dùng cốc đong đo những đồ gia vị kia thì Kiều Hân liền kinh hãi rồi.

Chỉ là mùi vị cuối cùng thật không thể nói là khó ăn, bản thân Kiều Bùi cũng phát hiện, anh ngửi một cái liền lập tức úp cả cái đĩa kia vào trong thùng rác.

Kiều Hân là một bộ dạng tôi biết ngay mà, ăn ý qua nhiều năm thế nào cũng không thể bỏ qua, cô gần như là không chút suy nghĩ liền đẩy Kiều Bùi ra khỏi phòng bếp. Đoạn thời gian trước, cô giận dỗi anh nên học được không ít tài nghệ nấu ăn, lúc này liền cầm nguyên liệu ở tại chỗ lên làm.

Không đến một lát, mùi thơm bốn phía, thức ăn cũng đã nấu xong.

Không biết tại sao, đợi khi cô bưng thức ăn ra, Kiều Hân rõ ràng có thể cảm thấy tâm tình Kiều Bùi tốt hơn rất nhiều.

Cô lại không phải người ngu, dĩ nhiên biết Kiều Bùi chủ động nấu cơm, hơn phân nửa là muốn hòa hoãn quan hệ với cô. Trong lòng Kiều Hân cũng hiểu rõ, chỉ cần anh không làm như thế với mình, quan hệ của bọn họ tự nhiên sẽ dịu đi.

Kiều Hân cố gắng khiến bản thân giả bộ thờ ơ, ngược lại lúc cô đang cúi đầu ăn cơm, chợt cảm giác hình như Kiều Bùi dùng cái muỗng múc cái gì đó đưa tới trước mặt cô.

Trước kia anh cũng từng đút cô ăn cơm rồi, khi đó Kiều Hân xem anh là nửa người ba của mình, đều là trưởng bối của mình. Cô còn tưởng rằng anh muốn uốn nắn tật xấu kiêng ăn của mình, hiện tại cô mới phát giác động tác này lại ghê tởm và xấu hổ cỡ nào.

Cô vội né tránh, chỉ là sau khi tránh xong, đối phương còn rất kiên trì, cứ như vậy giơ cái muỗng ở đó chờ cô.

Cuối cùng Kiều Hân không có biện pháp, cô vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn nét mặt Kiều Bùi. Trên bàn cơm nhỏ này, hai người cách nhau rất gần.

Cho nên cô rất nhanh thấy được ánh mắt có chứa áp lực của Kiều Bùi, trước kia khi anh nhìn về phía cô còn có một chút che giấu, lúc này hoàn toàn chính là loại cảm giác không chế.

Kiều Hân bị ánh mắt của anh áp chế đến hít thở không thông, cô vội vàng dùng chiếc đũa kẹp món ăn trong muỗng của anh, mang theo buồn bực ăn vào trong miệng.

Thật ra thì kể từ sau khi cô trở lại có chút không yên lòng, cô không biết Kiều Bùi có biết chuyện cô đã làm vào ban ngày hay không?

Gần đây chỗ bọn họ đang triển khai một hoạt động đưa nguồn tài nguyên dạy học có chất lượng xuống nông thôn, loại hoạt động này đều cần một ít lai lịch, lại có rất nhiều người trẻ tuổi có lý tưởng tìm cách muốn tham dự, Kiều Hân cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi biết tin tức này, cô không nghĩ gì liền viết đơn tự để cử mình.

Cô hoàn toàn chỉ muốn cách xa Kiều Bùi một chút, chỉ là cô không biết mình có thể làm được chuyện kia hay không? Dù sao loại chuyện này một khi bị Kiều Bùi biết, nói một câu liền có thể khiến cô không đi được.

Ngược lại vào lúc ăn cơm, Kiều Bùi nhìn tô thức ăn của Tiểu Lưu Ly, chợt nói "Cho dù khi còn bé rất nhu thuận, đối với nó rất tốt, nhưng khi nào trưởng thành, nó vẫn sẽ nghĩ cách bỏ nhà ra đi."

Kiều Hân đã từng làm vật nhỏ, nét mặt rất căng thẳng.

Cô luôn cảm thấy lời nói của anh như có điều ngụ ý, cô rất nhanh nói lại "Tôi không cảm thấy mèo trưởng thành chạy đi thì có gì không đúng, mèo vốn chính là như vậy."

Có lẽ là nghĩ tới mình, Kiều Hân vội bổ sung thêm một câu "Huống chi làm chủ nhân lại có dụng ý xấu ngược đãi sủng vật, vẫn không thể để sủng vật có chút ý nghĩ của mình?"

Kiều Bùi không lên tiếng, Kiều Hân biết anh hơn phân nửa là không vui, chỉ là cô cũng không để ý anh. Lời như thế, cô nói một vạn lần cũng không thấy có gì sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.