Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 42



Trước kia Kiều Hân không có cảm thấy mình nhận được chiếu cố gì, hơn nữa kể từ sau khi cô rời khỏi anh, cô đã trải qua một vài chuyện, lúc ấy quá khẩn trương cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ hồi tưởng lại liền phát hiện, thật ra thì cô đã ăn chút khổ sở rồi.

Cho nên Kiều Hân cô hoàn toàn có năng lực chống đỡ cuộc sống của mình, lại nói cô cũng không phải là người chịu loại uất ức này, Trường học công lập không dễ đi vào, nhưng cho tới bây giờ tiền lương của trường học công lập cũng không quá nhiều, ngược lại tiền lương những trường học quý tộc tư nhân kia lại cao không ít. Nhưng mà so với những trường kia, Kiều Hân ngược lại cảm thấy hứng thú với huấn luyện của trường luyện thi này, chủ yếu là thời gian những nơi kia tự do hơn một chút.

Kiều Hân thấy khuôn mặt tất cả mọi người đều biến sắc, dứt khoát phục vụ những thứ này

Ban đầu lúc thi tốt nghiệp trung học, cô cũng dựa vào thành tích chân thực của mình thi đậu đại học trọng điểm. Lúc đi học lại càng chăm chỉ, chưa bao giờ qua loa, về trình độ dạy học, cô cũng tự nhận không hề kém hơn người khác.

Nghĩ như vậy, Kiều Hân thật sự không cho là mình cần nhìn sắc mặt người khác ăn cơm.

Sau khi cô hạ quyết tâm, liền gọi điện thoại cho những trường học bổ túc kia. Sau cuộc phỏng vấn, Kiều Hân rất nhanh lần nữa tìm cho mình một nơi làm việc mới

Chỉ là trừ đổi công việc, Kiều Hân còn đổi một thứ.

Nơi làm việc mới cách nhà Đỗ Thiến Thiến hơi xa, nếu giống như trước kia ở nhà Đỗ Thiến Thiến thì rõ ràng cho thấy giao thông cũng là một vấn đề rất bất tiện.

Chỉ là hiện tại Đỗ Thiến Thiến đang lo lắng cho cô, kể từ sau khi biết cô không phải con cái nhà họ Kiều, không chỉ Đỗ Thiến Thiến, ngay cả mẹ Đỗ Thiến Thiến cũng thường tới đây đưa cho cô vài thứ, lần trước mẹ Đỗ Thiến Thiến mang cho cô và Thiến Thiến quần áo mới mua.

Kiều Hân hiểu ý tứ của ba mẹ Đỗ Thiến Thiến, hiện tại người cả nhà bọn họ nhất định là cảm thấy cô thật đáng thương, xem cô như nữ cô nhi, phải chiếu cố chăm sóc cô.

Đó dù sao cũng là gia đình dạy dỗ ra Đỗ Thiến Thiến, nghĩ như thế nào cũng không phải gia đình người nâng cao đạp thấp. Nhưng Kiều Hân cũng muốn đổi lại hoàn cảnh mới, lại nói dù sao quấy rầy gia đình Đỗ Thiến Thiến cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Cho nên chờ sau khi tìm được phòng, Kiều Hân liền nói việc muốn chuyển nhà với Đỗ Thiến Thiến.

Mới đầu Đỗ Thiến Thiến rất không nguyện ý, liền nói thẳng: "Cậu lại khách khí với tớ rồi, cậu đang ở nhà tớ đó, nếu đường xa, cùng lắm thì tớ lái xe đưa đón cậu không phải được rồi ư? Tớ làm tài xế cho cậu, không được sao?"

Dáng vẻ Kiều Hân như đang suy xét, suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Có cần phải như vậy không, ở cùng một chỗ còn phải cùng ra cùng vào, nhưng vậy sẽ bị người ta cho là lesiban nha."

Đỗ Thiến Thiến tức giận vỗ một chưởng sau lưng Kiều Hân, oán trách: "Kiều Hân, cậu đừng như vậy, vào lúc này cậu lại chuyển nhà, tớ rất lo lắng. . . . . ."

Kiều Hân vội trấn an cô nói: "Thật không phải bởi vì những tin đồn kia, cậu cảm giác tớ là người chấp chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia sao? Là nơi nhận tớ làm việc cách nhà cậu quá xa, tớ đi làm không tiện lắm, nếu không như vậy, chờ tớ thu xếp ổn thỏa, cậu qua tìm tớ chơi có được không, đến lúc đó chúng ta tán gẫu suốt đêm."

Đỗ Thiến Thiến ngược lại tin tưởng Kiều Hân, Kiều Hân nhìn thì nhu nhược, di0en-da14n.le9.quy76.d00n thật ra thì trong lòng rất có sắp xếp, không giống như con cừu nhỏ yếu đuối chút nào.

"Nhưng Kiều Hân." Đỗ Thiến Thiến có thể cảm thấy Kiều Hân không thích nghe đến tên Kiều Bùi, nếu như là mình, biến thành trình độ như hôm nay, có lẽ cô cũng sẽ ghét người anh vẫn luôn cực kỳ cưng chiều mình, lại trở mặt vô tình như thế

Vốn Đỗ Thiến Thiến còn muốn nói chuyện về Kiều tiên sinh, nhưng lời đến trong miệng, bỗng nhiên cô lại nuốt xuống, thở dài nói: "Nếu như cậu có cần giúp gì, nhất định đừng khách khí với tớ. . . . . ."

Kiều Hân hiểu, gật đầu một cái.

Chờ sau khi Kiều Hân được Đỗ Thiến Thiến đưa đến nhà mới, lúc cô chỉ còn một mình, mới chợt ý thức được nhà mới không lớn như nơi cô đã tửng ở.

Trước kia ở nhà Đỗ Thiến Thiến, còn chưa cảm thấy nhà cũ thì có gì khác, dù sao gia cảnh Đỗ Thiến Thiến cũng sung túc, bình thường nhà cũ cũng được bọn họ thường xuyên quét dọn, hơn nữa đều dùng đồ gia dụng tốt nhất.

Loại phòng chuyên dùng cho thuê này thì không giống, bề ngoài nhìn thì hoàn hảo, nhưng trên thực tế được chắp vá đủ thứ.

Dù sao Kiều Hân cũng không có kinh nghiệm gì, lại nói cô cũng có thể coi là suy nghĩ đến tiền lương của mình, cuối cùng thuê phòng có diện tích và vị trí khá tốt. Đồ cũ thì cũ, nhưng cô làm việc cẩn thận, kiểm tra từng cái đèn và đồ gia dụng trong phòng. Vấn đề duy nhất chính là cô không có nằm thử giường một chút, lúc này vừa nằm lên giường, cô đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt lay động, Kiều Hân vội tìm đồ nhét vào chân giường.

Kiều Hân vừa nghe thấy tiếng này liền có chút lo lắng, dù sao nếu lúc ngủ mà phát ra tiếng cũng là một phiền toái.

Thật đúng lúc, có lẽ là khách thuê lần trước xem những tin tức tài chính, ở trong góc bày rất nhiều báo tạp chí còn chưa kịp xử lý, Kiều Hân tiện tay vơ lấy một quyển, có tên tập đoàn Kiều thị, hơn nữa còn là một tiêu đề cực lớn.

Kiều Hân nhìn thoáng thời gian của cuốn tạp chí này, rất nhanh nhớ tới, đây là báo cáo chính thức mà anh của cô đã làm vào năm ngoái, hình như là thu mua một công ty nào đó.

Kiều Hân vừa nhìn đến chữ Kiều kia liền xúc động, cô giống như cố ý, nhanh chóng nhét tạp chí có chữ Kiều đó xuống dưới, vừa đè ép suy nghĩ của mình về khuôn mặt đáng ghét của Kiều Bùi kia.

Chỉ là sau khi làm xong những thứ này, Kiều Hân không biết làm gì nữa, nổi lên tò mò với những thứ tạp chí kia, cô hơi muốn biết những bát quái trên tin tức tài chính sẽ nói như thế nào về báo cáo của nhà họ Kiều. . . . . . Dù sao đó cũng là nơi cô lớn lên từ nhỏ. . . . . .

Nghĩ như vậy, cô liền vội tìm xem một vài cuốn từ trong đống tạp chí đó.

Cô không biết mình muốn xem cái gì, chỉ là lúc lần nữa đối mặt với chữ Kiều, cô có một loại cảm giác đã từng rất quen thuộc với mình, hiện tại lại có một khoảng cách rất lớn.

Hơn nữa khách thuê lần trước vẫn còn viết lên rất nhiều chữ, Kiều Hân cảm thấy khách thuê đó nhất định là một người chơi cổ phiếu, anh ta đều ghi số và lời bình trên rất nhiều tin tức chứng khoán .

Thời gian qua đi thật lâu, lúc này lại nhìn đến những tin tức này, còn có cái gọi là nội tình, di0en-da14n.le9.quy76.d00n Kiều Hân chợt mang theo cảm giác bùi ngùi. Cô nhớ tới lúc còn rất nhỏ, đã từng được người dặn dò, tất cả chuyện cô nghe được thấy được về Kiều Bùi, cho dù là một chữ đều không thể tiết lộ với bên ngoài.

Khi đó cô còn nhỏ, hồ đồ lờ mờ cũng không hiểu tại sao phải giữ bí mật như vậy, ngược lại sau khi lớn lên rồi, Kiều Hân mới dần dần hiểu được, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, chắc chắn sẽ có rất nhiều người có dụng tâm khác muốn thông qua cô lấy chút tin tức nội tình.

Lớn có quyết sách, nhỏ có tiến độ, đều có thể sinh ra ảnh hưởng ở vài chỗ.

Sau khi Kiều Hân nhìn một chút, cô lại lần nữa xếp lại sấp tạp chí. Cô được giáo dục thật quá tốt, ở trong năm tháng dài đằng đẵng, cô đều không dám quá thân thiết với bạn bè, cho dù là Đỗ Thiến Thiến, cô cũng không dám thả lỏng nói chuyện về anh.

Đối với cô mà nói, anh là thần cao cao tại thượng, cô lúc nào cũng phải chuẩn bị dâng hiến giành được niềm vui của anh, nói chuyện với người khác về anh là không đúng.

Nhưng khi cô nghĩ như vậy, Kiều Hân chợt nghe cửa phòng ngủ vang lên một tiếng, cô liền cảnh giác, vội đứng lên từ bên tạp chí, nhìn cửa phòng ngủ.

Sau đó cô nhìn thấy người tới đã đi vào phòng ngủ.

Chỉ là vừa thấy khuôn mặt của người đó, cô lập tức biết, Kiều khốn kiếp lại theo đuôi tới rồi.

Kiều Hân đã hết ý kiến, cô mặc kệ anh, vội vàng xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị làm chút chính sự. Phòng ngủ còn cần phải dọn dẹp, cô liền để vài thứ mình mới mua lên trên giường.

Hơn nữa lúc đang dọn dẹp phòng ngủ, tâm Kiều Hân sáng như gương, cô trì độn hơn nữa cũng biết chuyện cô không phải con gái nhà họ Kiều này, 100% chính là Kiều Bùi giở trò quỷ.

Kiều Hân cũng không thèm đoán mục đích anh làm như vậy là gì, dù sao cô cũng không sao cả, anh muốn làm gì thì làm cái đó, cô chỉ muốn nắm chắc tốt một chuyện là được, anh là người không có một chút quan hệ gì với cô.

Khi cô dọn dẹp giường đệm, Kiều Bùi đã tìm ghế dựa ngồi xuống, tay anh chống cằm, nhìn cô dọn dẹp phòng ngủ.

Đã đến cuối thu, khi Kiều Hân đang dọn dẹp giường đệm, ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài một chút.

Chỗ này đối diện đường cái, có thể thấy người đi đường đi qua một con đường nhỏ.

Có lẽ gió thổi hơi mạnh, không ít người đều mặc quần áo dày, Kiều Bùi vẫn là bộ dáng cảm giác mát mẻ, mặc quần áo cũng mỏng.

Kiều Hân không nhịn được lui về phía sau liếc một cái, cô hoài nghi có phải không có người nhắc nhở anh không?

Trong mắt người ngoài, Kiều Bùi giống như thiên thần không gì không làm được, nhưng cô rất rõ ràng, từ nhỏ người này đã được chăm sóc thật quá tốt rồi, mặc kệ là người giúp việc hay mấy phụ tá bên người anh, đều hầu hạ anh như Thái Thượng Hoàng, cho nên cuộc sống của anh hoàn toàn chính là của kẻ ngu ngốc.

Chỉ là mắt những phụ tá và người giúp việc đều bị mù ư, cứ như vậy thả anh ra rồi.

Sau khi dọn dẹp giường xong, cô ưỡn thẳng người, thuận miệng hỏi anh: "Anh không lạnh sao?"

"Hoàn hảo." Lúc trả lời, anh không hề động, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm phía sau lưng của cô.

Kiều Hân bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, cô cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa cô hỏi xong mới ý thức được, địa phương anh đi đến, độ ấm của phòng đều ổn định, anh mặc quần áo này hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngược lại cô bất tri bất giác thoát khỏi thế giới kia quá lâu, có lẽ là lúc đó, quần áo của bọn họ đều không quá dầy, nhưng bây giờ mặc ít như vậy có thể làm cả người đều đông lạnh.

Lần này cô còn đi cửa hàng mua một cái áo bông chuẩn bị qua mùa đông, trước kia trừ bỏ lúc được anh mang đi trượt tuyết, ngắm cảnh tuyết thì cô đâu cần mặc quá dầy?!

Kiều Hân đang nghĩ như vậy, cô chợt nghe Kiều Bùi hỏi cô một câu: "Muốn vào nhà họ Kiều không?"

Kiều Hân không hiểu nhìn anh một cái.

Nét mặt anh nói chuyện không thể nói là nghiêm túc, nhưng cũng không thể nói không được nghiêm túc, chính là bộ dạng lập lờ nước đôi như vậy, "Anh cưới em vào nhà họ Kiều có được không?"

Kiều Hân ngây ngẩn cả người, cô nhìn lại ánh mắt của anh, có chút không hiểu được anh muốn trêu đùa mình hay là nói thật. Cô cũng không dám ngẫm nghĩ những thứ kia, hơn nữa dù là nói thật, cô cũng sẽ không đồng ý.

Vừa suy nghĩ cẩn thận, cô rất nhanh liền cứng rắn trả lời: "Không muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.