Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 49



Trước kia Kiều Hân chỉ tò mò Kiều Bùi lấy đâu ra nhiều thời gian bồi mình như vậy, lần này vào lúc ăn cơm, cô hiếm khi hỏi anh: "Không phải anh có rất nhiều chuyện phải xử lý sao? Hiện tại rãnh rỗi như vậy rồi ư?"

Ban đầu lúc làm em gái của anh, cô biết thời gian của anh sắp xếp có bao nhiêu vội vàng, bảng giờ giấc dày đặc, còn có thư ký sẽ ở bên cạnh anh không ngừng nhắc đến anh thời gian. Người khác sẽ hâm mộ vị trí của anh, nhưng trong lòng Kiều Hân biết Kiều Bùi vì có thể quản lý tốt tập đoàn đó mà phải trả giá như thế nào.

Lúc này cô hoài nghi rốt cuộc anh có đang làm việc tốt không, sao có thể lãng phí nhiều thời gian như vậy.

"Nếu cần, luôn có thể sắp xếp được thời gian."

Kiều Hân chần chờ: "Sắp xếp thời gian, như vậy không tốt, anh sắp xếp thời gian như thế nào, không phải là thời gian giấc ngủ nghỉ ngơi chứ?"

Trong đầu Kiều Hân rất nhanh nghĩ đến: "Mỗi ngày anh tới tìm tôi, sau đó. . . . . ."

Cô cong ngón tay tính toán: "Thời gian đi đường tăng thêm một giờ?"

"Không phải." Vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, chỉ lên lầu trên của cô nói: "Anh ở lầu trên."

"Hả?" Kiều Hân bị chuyện này làm cho ngây dại, cô ngây ngốc nhìn Kiều Bùi.

Kiều Bùi vẫn đang thong thả ung dung chậm rãi ăn thức ăn ở trước mặt, lần này anh làm thức ăn đều rất ngon miệng, nhất là món cà nướng đông bắc kia, anh làm vô cùng đủ tiêu chuẩn.

Sau khi ăn xong một miếng, Kiều Bùi rất nhanh chọn một miếng ngon miệng nhất gắp đến trong chén cô.

Đồ trong nhà của Kiều Hân, anh cũng không có quá kén chọn, mọi thứ đều là Kiều Hân đi mua từ siêu thị.

Duy nhất không thích chính là chén đĩa lớn nhỏ, ban đầu Kiều Hân mua, nhất định là nghĩ tới chỉ có một mình cô nấu cơm ăn, cho nên mua đồ ăn đều rất nhỏ xinh.

Chờ sau khi gắp hết món ăn, Kiều Bùi lại nói: "Hôm nào đi lên lầu cầm vài bộ đồ ăn xuống, những thứ này của em, anh dùng có chút không quen."

Kiều Hân đã có thể nghe được âm thanh mình nổ tung, cô hoài nghi mình sắp có dấu hiệu bùng nổ rồi.

Cô nâng cổ lên nhìn chằm chằm nóc phòng một chút, mỗi lần Kiều Bùi đi, cô đều chưa từng để ý, đi thì đi thôi.

Nhưng cô chợt hiểu rõ, thì ra là người ta không có đi, người ta chỉ là lên lầu thôi?!

Đè ở trên đỉnh đầu của cô đúng không?

Không trách được cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, kể từ khi cô vào ở cái chỗ này liền cảm giác trên lầu rất yên tĩnh, ngay cả âm thanh thỉnh thoảng đồ rơi trên mặt đất cũng không có, cô còn tưởng rằng trên lầu không có người ở đấy.

Kiều Hân tức giận nói: "Anh không có chuyện khác để làm sao, cả ngày trừ tính toán tôi chính là tính toán tôi!! Vậy anh còn có thời gian lo lắng suy tính chuyện làm ăn thật tốt sao!! Cả ngày lãng phí thời gian ở trên người tôi, anh không cảm thấy mất mặt à?"

"Em sai lầm rồi, theo đuổi em mới đúng là chuyện lớn hàng đầu." Vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, nghiêng mắt nhìn cô một cái, "Hôm nay anh làm ra tất cả, ngày sau phải dựa vào ai tới thừa kế, anh chính là người rất truyền thống, không thể nào giao công ty cho người ngoài."

Mặt Kiều Hân thoắt cái liền đỏ lên, khóe miệng cô đã vặn vẹo, không nhịn được nghĩ, đây là đến bụng của cô cũng muốn tính toán rồi hả?!

Quả nhiên cô vừa nghĩ đến điều này liền nghe giọng Kiều Bùi rất bình tĩnh nói: "Anh chậm trễ rất lâu rồi, anh đã ba mươi hai, ba mươi ba tuổi rồi, chờ sinh được người thừa kế thích hợp, bồi dưỡng tốt thế nào cũng cần hai mươi lăm năm, cho nên chúng ta phải càng nhanh càng tốt."

Lần này miệng Kiều Hân hoàn toàn lệch qua một bên, cô làm nét mặt sao anh không đi chết luôn đi.

Kiều Bùi thấy trong mắt nhưng cũng không nói gì, anh cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Vẻ mặt, động tác đều có vẻ vô cùng ưu nhã.

Thời điểm anh không mạnh bạo với người khác, vẫn rất giống như quân tử đoan chính.

Đặc biệt là chờ cơm nước xong xuôi, anh còn chủ động đứng lên dọn dẹp phòng bếp. Kiều Hân tức ơi là tức, chỉ là làm sao cũng là mình cùng ăn, cô vẫn chủ động cầm chén đũa lên đi theo vào bên trong phòng bếp.

Mặc dù dụng cụ vẫn còn mới, chỉ là phần lớn những thứ kia vẫn là chủ cho thuê nhà lưu lại, vòi nước là loại rất bình thường, nhìn tạo hình không quá đặc biệt, cũng không có chức năng có thể giảm bớt khoả nước, cho nên chỉ rửa mấy cái chén, quần áo Kiều Bùi liền ướt một mảnh.

Làm xong những thứ này, Kiều Bùi vừa lau tay vừa hỏi cô: "Có muốn đi lên xem một chút nhà của anh hay không?"

Vốn Kiều Hân muốn nói tại sao tôi phải đi, cũng không biết thế nào, sau khi thấy quần áo anh ướt một mảnh, cô chợt mềm lòng, theo bản năng liền gật đầu một cái.

Lúc theo Kiều Bùi đi ra, Kiều Hân cũng không thay quần áo, sau khi đi thang máy lên, chỉ dùng mấy giây đã đến tầng trên.

Cửa nơi này đều thống nhất một kiểu, nhìn từ bên ngoài thì chỗ Kiều Bùi cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Kiều Hân biết anh là người rất ý tứ, cô đoán chừng trong phòng của anh khẳng định được bố trí không giống với chỗ khác.

Kết quả đợi sau khi cô tiến vào, lại bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, đây hoàn toàn chính là cảm giác phòng cũ.

Tất cả dụng cụ bài biện đều lộ ra một cảm giác cũ kỹ, Kiều Hân vốn cho là địa phương của mình ở đã đủ không cứu được rồi, cô không ngờ Kiều Bùi lại có thể cũng ở nơi như vậy.

Chỉ là phòng ngủ ngược lại sạch bóng, có thể nhìn thấy tất cả chăn màn gối đệm đều là mới, kể từ khi Kiều Bùi đi vào phòng, cũng không dừng lại lâu liền trực tiếp đi tới trong phòng ngủ. Anh đứng ở bên giường, cầm quần áo trong tủ treo ra rồi thay vào.

Kiều Hân vội vàng xoay đầu đi, cô nỗ lực đi quan sát chỗ khác, nhưng dư quang khóe mắt vẫn thấy được dáng vẻ Kiều Bùi thay quần áo.

Anh vẫn giống như trước, buổi tối thích mặc loại áo ngủ màu trắng hoặc là ca rô.

Sau khi anh thay quần áo xong, rõ ràng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn cô.

Kiều Hân nhanh chóng nổi lên suy nghĩ, cô mới vừa nói đi ra ngoài, Kiều Bùi đã đứng lên từ trên giường, đi mấy bước tới trước mặt cô, kéo cổ tay của cô lại.

Kiều Hân sợ hết hồn, mặt cảnh giác nhìn anh.

Kiều Bùi ngược lại không có làm tiếp động tác khác, anh nhìn ra cô khẩn trương, anh nói cho cô biết: "Đừng sợ, anh muốn thật sự làm cái gì thì đã sớm làm, không cần cố ý lừa em đi lên."

Lúc này sắc mặt Kiều Hân mới khá hơn một chút.

Sau một phút, Kiều Bùi lôi kéo cô đi tới bên giường, "Rất lâu chưa từng nói chuyện như vậy với em rồi."

Sau khi anh ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Toàn thân Kiều Hân đều cứng đờ, trước kia cô là thường tán gẫu với anh, thời điểm dọn dẹp trong phòng của anh sẽ tán gẫu mấy câu về việc nhà.

Thế nhưng lúc này đã sắp hơn chín giờ rồi? Hơn nữa chủ đề của Kiều Bùi cũng rất kỳ quái.

Sau khi cô miễn cường ngồi xuống, anh hỏi cô: "Muốn đi tận nơi xem biểu diễn XX không?"

Kiều Hân ngây ngẩn cả người, anh nói là chương trình âm nhạc mà cô nhìn qua lúc nhàm chán, thật ra thì chính cô cũng không để vào trong lòng, không ngờ Kiều Bùi lại có thể nhớ.

Cô lắc đầu một cái, nói: "Tôi không thích, chỗ đó quá loạn."

Kiều Bùi gật đầu một cái, đưa tay giống như là muốn cầm tay của cô, Kiều Hân vội vàng thu tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.