Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 1: 1: Hoành Đao Đoạt Ái1




Mùa Xuân tháng ba, Giang Nam tuyệt đẹp.
Vào một mùa thế này mà cưỡi ngựa dạo chơi trên con đường mùa Xuân, đắm mình trong biển hoa thì đúng là một lựa chọn lý tưởng.

Có câu “đắc ý gió Xuân chân ngựa vút(2)” kia mà, lời người xưa nói vẫn là có lý.

Chỉ có điều, không biết người viết thơ kia đã bao giờ bắt gặp khung cảnh như vậy chưa?
Triệu Hổ quan sát đám người nọ, hai đầu lông mày không khỏi cau lại.

Chẳng là lần này hắn theo Triển Chiêu ra ngoài làm việc, đáng lẽ là một việc cực kỳ nhẹ nhàng.

Công vụ rất ít, cái chính là theo Triển Chiêu trở về Thường Châu thăm Trung lão bá ở nhà.

Ông ấy gửi hết bức thư này tới bức thư khác đến Khai Phong, có chuyện cấp bách gì đó chăng? Ngặt một nỗi Triển đại nhân chẳng nói gì nhiều, cho nên dù bọn họ có đoán đi đoán lại mấy lần vẫn không đoán ra được nguyên do.
Ấy vậy năm ngày trước, sau khi Triển Chiêu nhận một bức thư nhà gửi đến, hắn bắt đầu lo lắng không yên, vội vàng bàn giao công việc trong tay ổn thỏa rồi đến xin đại nhân nghỉ phép, bảo rằng phải về nhà một chuyến.
Mọi người ở chung với nhau lâu vậy rồi nhưng chưa khi nào thấy hắn sốt ruột như thế, đại nhân lập tức cho hắn nghỉ phép, tình cờ lại đang có chút công văn cần đưa đến Thường Châu, bèn phái Triệu Hổ đi với hắn trở về nhà.
Chuyến đi tương đối suôn sẻ, nhưng nào ngờ vừa mới bước vào địa giới của phủ Thường Châu lại xảy ra chuyện.
Lúc hai người họ cưỡi ngựa tiến vào rừng hoa hải đường, Triệu Hổ đang mải mê ngắm cảnh trăm hoa đua nở tựa ráng chiều thì chợt phát hiện phía trước có một người đang thúc ngựa lao thẳng vào Triển Chiêu, rồi thình lình ghì cương dừng lại.

Triệu Hổ nhạy bén, lập tức cảnh giác ngay, song thấy Triển Chiêu khẽ xua tay, như bảo hắn bình tĩnh chớ nóng nảy, đừng lo lắng.
Triệu Hổ bình tĩnh lại, lại thấy một người áo xanh từ dưới tán cây cổ thụ gần đó bước ra, chầm chậm đi trên đại lộ, sau lưng y còn có vài người đi theo, trông thì có vẻ chỉ là vô ý, thế nhưng mà đã chắn hết đường đi.
Đây là muốn kiếm chuyện ư? Chặn đường cướp của? Dạo gần đây an ninh ở phủ Thường Châu rất tốt, với cả tuy sáng sớm có hơi vắng nhưng đây là đường cái quan.


Còn nữa, bọn chúng muốn cướp bóc? Cướp bóc phủ Khai Phong? Cướp bóc Triển đại nhân của phủ Khai Phong?
Nói nào ngay Triệu Hổ vẫn luôn cảm thấy mình kinh nghiệm dày dặn, làm được sắc mặt dù Thái Sơn có sập ở ngay trước mắt cũng không biến sắc từ lâu, nhưng mà tình huống như ngày hôm nay quả thật là lần đầu nhìn thấy.

Phải chăng lúc sáng dậy đám người này không chú ý, đóng cửa có hơi vội, không cẩn thận để đập vào đầu rồi?
Triệu Hổ hơi ngoái đầu nhìn thử người bên cạnh, nhưng thấy vẻ mặt người đó hết sức điềm tĩnh, bình thản khoanh tay nhìn đám người trước mặt, chẳng ý kiến gì.
Cũng may, vị công tử áo xanh nhìn như người cầm đầu kia đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Đối diện có phải là Nam hiệp Triển Chiêu không?” Y rất trẻ, mặc một bộ y phục màu xanh rất cầu kỳ, khuôn mặt như trăng rằm, vừa thanh thoát lại thanh tú, xem chừng là một chàng công tử nhà giàu.

Song lại để ria mép, còn làm ra dáng vẻ của thủ lĩnh sơn tặc, đứng một chân lên tảng đá lớn bên vệ đường.
“Đúng là tại hạ.” Triển Chiêu mỉm cười đáp.
“Là ngươi thì tốt, ta chờ ngươi hai ngày rồi, đừng lo, bổn công tử không có ác ý, chỉ là có dăm ba câu muốn hỏi ngươi!”
“Xin công tử cứ nói.”
Công tử áo xanh mở soạt chiếc quạt giấy trong tay ra, làm bộ làm tịch quạt hai lần: “Không biết Triển đại hiệp đến Thường Châu có chuyện gì?”
Triển Chiêu cười nói: “Triển mỗ chỉ về Thường Châu thăm người thân thôi.”
Công tử áo xanh cười nói: “Chỉ thăm người thân thôi? Triển đại hiệp thế mà lại nói dối đấy!”
Triển Chiêu cười xòa, dường như có chút đăm chiêu: “Triển mỗ có nói dối hay không sao huynh đài biết được chứ?”
Công tử áo xanh sửng sốt, lập tức gấp chiếc quạt giấy trong tay lại: “Ta có nghe nói lần này Triển đại hiệp về là vì một hỷ sự.”
Triển Chiêu cười nhẹ: “Nói cũng đúng lắm, lão bá ở nhà bảo Triển mỗ về, để mà đính hôn với cô gái chỉ phúc vi hôn(3) của Triển mỗ.”
Triệu Hổ ngạc nhiên đến nỗi suýt cắn phải lưỡi mình.

Cô gái chỉ phúc vi hôn? Còn cả đính hôn? Chuyện lớn như vậy mà Triển đại nhân chẳng buồn nói một tiếng, cũng không một ai nói gì?

Công tử áo xanh nhướng mày: “Nghe bảo cô gái này là con gái của Đinh gia ở thôn Mạt Hoa, đúng thế không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng, chính là vị Đinh thị này!”
Người bạn đồng hành không kém phần thanh tú đứng bên cạnh công tử áo xanh bỗng nhiên phì cười, lại bị công tử áo xanh trừng mắt cho một cái.

Người bạn đồng hành kia nhanh chóng nhịn cười, đến mức đỏ cả mặt, còn rực hơn cả rừng cây hải đường.

Triệu Hổ thở dài, lại muốn gây chuyện gì nữa đây?
Công tử áo xanh quay sang Triển Chiêu, mặt đanh lại: “Ngươi nói muốn đính hôn với Đinh thị, vậy ta hỏi ngươi, ngươi gặp nàng ta bao giờ chưa? Có biết nàng ta cao hay thấp, mập hay ốm, trông như thế nào chưa? Một người con gái chưa gặp lần nào như vậy, sao ngươi vẫn có thể dễ dàng quyết định tính chuyện trăm năm với nàng ta!”
Khóe miệng Triển Chiêu hơi nhếch lên: “Triển Chiêu không biết, Triển Chiêu chỉ biết trước kia cha mẹ với Đinh bá phụ Đinh bá mẫu đã cùng chỉ phúc vi hôn.

Có câu nhất ngôn cửu đỉnh, Triển Chiêu nhất định sẽ tuân theo những gì cha mẹ đã hứa, dù nàng có trông như thế nào Triển mỗ vẫn sẽ cưới vị Đinh thị này!”
“Ngươi!” Mặt công tử áo xanh bỗng chốc đỏ gay, “Ngươi đúng là cố chấp!” Hai đầu ria mép vì tức giận mà hất lên hất xuống, trông càng buồn cười.
Triệu Hổ muốn cười nhưng không dám, chỉ có thể nhịn xuống.

Lại thấy Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Ồ? Đinh thị song hiệp ở thôn Mạt Hoa Giang Nam này rất có tiếng tăm trong giang hồ, nghe nói hai vị Đinh đại hiệp đều là quân tử khiêm tốn, rất trọng tình nghĩa, ắt hẳn cũng sẽ giữ lời hứa!”
Người bạn đồng hành kia gật đầu lia lịa, lại bị công tử áo xanh lườm cho một cái.
“Người ngươi muốn đính hôn là Đinh tiểu thư kia, không phải Đinh đại hiệp, sao ngươi biết Đinh tiểu thư chắc chắn muốn đính hôn với ngươi chứ hả?”
“Trong thư lão bá Triển mỗ có nói rõ, mặc dù hai nhà Triển Đinh nhiều năm không qua lại, nhưng khi nhà Triển nhắc tới chuyện xưa với nhà Đinh, Đinh đại hiệp lập tức ưng thuận, nghe bảo Đinh thị cũng đồng ý ngay, không hề có chuyện không tình nguyện ở đây.

Thế thì không biết vì sao công tử lại biết Định thị ấy không muốn?”

Công tử áo xanh giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Nàng bị ép buộc cả đấy!”
“Ồ?” Triển Chiêu mỉm cười, không nóng lòng cũng không sửng sốt, chính xác là bộ dạng chờ xem kịch hay.
Công tử áo xanh nghiến răng: “Nàng ấy có người trong lòng rồi, chắc chắn sẽ không muốn lấy ngươi! Người trong lòng của nàng ấy chính là ta!”
Y vừa nói ra câu này, ngay cả những tôi tớ bên cạnh cũng có chút kinh ngạc xoay qua nhìn y.

Y dứt khoát nói lớn tiếng hơn nữa: “Người nàng ấy thích là ta, bọn ta có duyên nợ ba kiếp với nhau rồi.”
Triển Chiêu không ngạc nhiên, còn nhìn y có chút thăm dò, cười nói: “Nếu đã như vậy, sao công tử không tới Đinh gia cầu hôn đi?”
Công tử áo xanh cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc, đoạn thì thầm: “Đã vậy thì ta sẽ nói thật cho Triển đại hiệp nghe.

Tại hạ là một phỉ tặc, thử hỏi Đinh gia làm sao có thể bằng lòng gả con gái cho tại hạ chứ? Nhưng mà tại hạ sẵn lòng rửa tay gác kiếm vì nàng, rút khỏi giang hồ!”
“Thật ư?”
Công tử áo xanh đột nhiên ôm quyền với Triển Chiêu: “Triển đại hiệp, huynh là đại hiệp giang hồ, nhất định sẽ không hoành đao đoạt ái, chia rẽ một đôi tình nhân đâu phải không?”
Triển Chiêu hạ mắt xuống cười nói: “Thế công tử muốn Triển mỗ làm gì?”
Công tử áo xanh ngẩng đầu lên ngay, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, nụ cười nở rộ hệt như cảnh xuân lúc bấy giờ: “Triển đại hiệp quả nhiên cao thượng, huynh chỉ cần viết thư từ hôn là được rồi!”
“Thư từ hôn?” Triển Chiêu ngước mắt lên và cười nói, “Vậy chẳng phải Triển mỗ thành người bội ước à?”
Công tử áo xanh nở một nụ cười chân thành: “Không đâu, không đâu, Đinh thị thô lỗ, chắc chắn không thể xứng với một người anh tuấn tiêu sái như Triển đại hiệp đây, từ hôn là điều ai cũng muốn.”
Triển Chiêu cười, không đáp lại.
Công tử áo xanh thấy hắn không nói gì, bèn cười nói tiếp: “Giang hồ nói trên đời này có biết bao cô gái muốn trở thành hồng nhan tri kỷ bên cạnh Triển đại hiệp, huynh mà đính hôn sớm thế này sẽ làm tổn thương mấy cô nương đó lắm.

Triển đại hiệp cao cả, sẽ không mong nhìn thấy cảnh này đâu nhỉ?”
Triển Chiêu cười nói: “Theo như công tử nói thì kiếp này Triển mỗ phải sống cô độc đến cuối đời ư?”
Công tử áo xanh vội vàng cười: “Sao có thể thế được chứ? Nơi nào chẳng có cỏ thơm, một người như Triển đại hiệp đây nhất định sẽ tìm được người phụ nữ thanh cao, đoan trang, thùy mị xứng với mình.

Huống hồ, hứa hẹn giữa Triển đại hiệp với Đinh gia có mấy ai biết cơ chứ? Vậy nên sẵn bây giờ vẫn chưa chính thức đính hôn, từ hôn là lựa chọn tốt nhất!”
Triển Chiêu cúi đầu như đang cân nhắc, công tử áo xanh hấp háy đôi mắt to nhìn hắn đầy mong đợi: “Ngày mai là huynh về tới nhà rồi, nếu mà từ hôn ngay thì Đại… Đinh Đại ca cũng không cần dẫn Đinh tiểu thư theo nữa rồi.


Mọi người không gặp mặt nhau thì không phải thấy khó xử nữa, đúng không? Tại hạ nghĩ Triển đại hiệp chắc chắn sẽ tác thành cho bọn ta thôi mà phải không?”
Triển Chiêu chỉ cười mà không nói lời nào, công tử áo xanh nhất thời không thể đoán được ý của hắn, tránh không khỏi có chút nôn nóng: “Nếu như huynh cứ nhất quyết không từ hôn, vậy thì vẫn còn một cách!” Y nhướng mày, quạt giấy trong tay chĩa vào Triển Chiêu: “Tại hạ chỉ đành quyết chiến một trận sinh tử với Triển đại hiệp!”
Y vừa dứt lời là toan lao tới, song bị người bạn đồng hành bên cạnh giữ chặt lấy: “Ngươi điên rồi ư? Muốn đấu võ với Nam hiệp?”
“Sợ hắn hả!”
Triển Chiêu cũng không nhiều lời, chỉ đứng khoanh tay tò mò nhìn họ.

Hai người họ đang giằng co, bỗng dưng có một người gầy gò chạy tới, ghé sát tai công tử áo xanh thì thầm mấy câu.

Công tử áo xanh chợt biến sắc, y ngẩng đầu hung hăng nhìn Triển Chiêu và nói: “Triển Chiêu! Hôm nay bổn công tử còn có việc phải xử lý gấp, nhưng mà, ngươi đừng tự mãn, ngày nào ngươi còn chưa thoái hôn, bổn công tử sẽ bám lấy ngươi tới cùng!” Y nói xong, cũng chẳng đợi Triển Chiêu trả lời, xoay người dẫn theo đám người gấp rút rời đi.
Triệu Hổ cứ phải sững sờ trước màn kịch hay này: “Triển đại nhân, chuyện quái gì đang diễn ra thế này?”
Triển Chiêu vỗ lưng ngựa, điềm đạm cười nói: “Rất đơn giản, đây là để Triển mỗ thoái hôn!”
Triệu Hổ cười thành tiếng: “Vị vừa rồi là ai ạ?”
Triển Chiêu ngước mắt lên và cười: “Nếu đoán không lầm, nàng hẳn là vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia của Triển Chiêu!”
(Hết chương 1)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱: Chỉ kẻ thứ ba dựa vào mọi thủ đoạn bỉ ổi để cướp mất người yêu (vợ/chồng) của người khác.
(2) Theo bản dịch của Trần Đông Phong.

Một câu thơ trong bài thơ “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao.
(3) Chỉ phúc vi hôn – 指腹为婚: Tục cưới gả thời xưa.

Hai gia đình có bà có thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay con gái cho nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.