Sau bữa trưa, Đinh Nguyệt Hoa theo Triển Chiêu đến Khai Phong phủ gặp Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh. Hiển nhiên hai ông rất vui khi thấy cô đến, khăng khăng bảo cô nhất định phải ở lại Khai Phong thêm vài ngày nữa.
Đinh Nguyệt Hoa khá hiếu kỳ, ra khỏi thư phòng, mắt thấy xung quanh không có ai bèn hỏi nhỏ Triển Chiêu: “Sao đại nhân với tiên sinh lại biết ta?” Lẽ nào Đinh nữ hiệp thực sự cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ?
Không ngờ Triển Chiêu trịnh trọng cười nói: “Sau này còn phải mời hai người họ chứng hôn cho chúng ta, vậy nên ngay khi về đến Khai Phong, ta đã nói chuyện của chúng ta với họ.”
“Chàng?!” Đinh Nguyệt Hoa không biết nói làm sao cho phải.
“Lúc ở Thường Châu Nguyệt Hoa đã đồng ý đính hôn với Triển Chiêu rồi, nàng tính lật lọng sao hả? Vậy là muốn giao Trạm Lư lại ư? Nàng sẵn lòng sao?” Triển Chiêu ra vẻ nghiêm túc.
Đinh Nguyệt Hoa nghe hắn nhắc lại chuyện cũ thì lấy làm buồn cười: “Ta không nỡ bỏ Trạm Lư bao giờ hả?”
Bỗng Triển Chiêu sát lại gần, nghiêm nghị nói: “Chỗ này là Khai Phong phủ, không được phép nói dối, rốt cuộc là không nỡ bỏ Trạm Lư hay là không nỡ bỏ Triển Chiêu?”
Đinh Nguyệt Hoa cũng không kìm được nữa, cô cười thành tiếng: “Đã bảo là không nỡ bỏ Trạm Lư mà!” Sau đó lại đỏ mặt thì thầm: “Đương nhiên không nỡ bỏ chàng hơn!”
Triển Chiêu cười nói: “Xem ra ở trong lòng nàng Triển Chiêu cuối cùng cũng quan trọng hơn Trạm Lư một chút rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa toan trêu hắn vài câu, chợt cô phát hiện mặc dù Triển Chiêu vẫn luôn cười nói với mình, nhưng giữa hai lông mày lại chứa đựng chút âu lo: “Ta nghe họ nói, chàng quay lại vội là vì có án lớn, mọi chuyện thuận lợi không?”
Triển Chiêu cười cười: “Cũng tạm. Đi, ta đưa nàng về nhà trước!” Thấy hắn không muốn nhắc tới, Đinh Nguyệt Hoa cũng không hỏi nữa.
Chỉ có điều, khi thật sự ở lại rồi cô mới nhận ra cho dù có đến Khai Phong cô cũng ít khi nào gặp được Triển Chiêu, hắn luôn tất bật với vụ án đó, tuy hắn không nói chi tiết nhưng cứ dặn đi dặn lại Đinh Nguyệt Hoa ở Khai Phong phải cẩn thận. Và dù hắn có bận đến đâu, mỗi ngày đều dành ra chút thời gian sang đây. Tất cả những điều này làm Đinh Nguyệt Hoa càng thêm khẳng định đây nhất định là một vụ án động trời. Triển Chiêu không cho cô biết nhiều về vụ án, hẳn là có lý do của hắn.
Cô ngẫm ngợi, cảm thấy nếu đã gặp được Triển Chiêu rồi, hắn cũng khỏe mạnh lành lặn, chỉ có bận bịu như vậy thôi, cô không nên ở lại đây tạo thêm phiền phức nữa, tốt nhất vẫn là quay về thôn Mạt Hoa. Nhưng sắp đến sinh nhật cô rồi, đây không những là sinh nhật mười tám tuổi của cô mà còn là sinh nhật đầu tiên từ khi biết Triển Chiêu, cho nên, cô vẫn mong có thể đón sinh nhật cùng hắn. Có điều Triển Chiêu bận rộn như vậy, nên cô cũng không nói với hắn, chỉ tự mình lên kế hoạch, miễn sao hôm đó hai người ở bên nhau là được rồi, chờ qua sinh nhật rồi về nhà cũng không muộn.
Nào ngờ đâu, mặc dù kế hoạch rất tốt nhưng vẫn gặp trục trặc. Chờ mãi, cuối cùng hôm sau cũng là sinh nhật rồi, ấy thế mà Triển Chiêu phải ra ngoài làm việc. Có lẽ hắn sợ Đinh Nguyệt Hoa lo lắng nên đã đến nhà báo với cô, còn dặn kỹ Đinh Nguyệt Hoa cứ đợi ở nhà, hạn chế ra ngoài.
Mặc dù Đinh Nguyệt Hoa đang nghe hắn nói, nhưng lại chẳng để vào đầu được câu nào, trong lòng cô thất vọng vô cùng: “Chẳng lẽ ngày mai cũng không chắc sẽ về được à?”
“Chắc là không được, sao vậy, có chuyện gì không?”
Đinh Nguyệt Hoa vội lắc đầu: “Ta thì có chuyện gì được chứ, chỉ là lo lắng tí thôi, chàng yên tâm, ta ở đây chờ chàng.”
Có lẽ Triển Chiêu thấy cô có chút buồn tủi, bèn cười nói: “Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ cố gắng trở về, có được không?”
“Được, ta đợi chàng.”
Tiếc thay, Đinh Nguyệt Hoa đã đợi cả một ngày, bầu trời đã tối đen mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Đinh Nguyệt Hoa không khỏi thở dài, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Rất nhanh sau đó cô đã tự an ủi bản thân: Thật ra cũng không quan trọng, sinh nhật năm nào chẳng có, không phải để ý năm nay làm gì, sau này có cơ hội nhất định phải bắt Triển Chiêu bù đắp lại mới được.
Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ăn mì trường thọ một mình vẫn cảm thấy rất trống vắng, cứ cảm giác không được ngon miệng. Cô đang dùng đũa trộn mì, bỗng một tôi tớ tới báo có một cô gái trẻ đứng ở cổng chờ gặp cô.
Đinh Nguyệt Hoa lấy làm lạ, mình không quen ai khác ở Khai Phong, ai lại đến tìm mình vậy chứ? Cô vội buông đũa đi ra cổng, chỉ thấy trong màn đêm, người kia khoác một chiếc áo choàng thật dài, che kín diện mạo nhưng dáng người vẫn yêu kiều như thường. Như nghe thấy được tiếng bước chân, người kia chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt kiều diễm, là Lâm Dạ Tâm.
Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: “Lâm cô nương, cô tìm ta ư?”
Lâm Dạ Tâm mỉm cười, cởi áo choàng ra, chầm chậm bước đến trước mặt Đinh Nguyệt Hoa, nhẹ nhàng thi lễ: “Đinh cô nương, lâu rồi không gặp.”
Đinh Nguyệt Hoa ngửi thấy mùi son phấn trên cơ thể cô ta rất nồng, vừa thơm vừa khó ngửi, xông thẳng vào đầu cô, cô lùi ra sau hai bước theo phản xạ, cười nói: “Lâm cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Dạ Tâm cười nói dịu dàng: “Ta đến tìm cô nương thì tất nhiên là có chuyện quan trọng rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi nghiêng đầu: “Vậy chi bằng vào nhà nói chuyện đi.”
Lâm Dạ Tâm lắc đầu: “Không cần, chỉ có mấy câu thôi, nói xong ta đi ngay. Đinh cô nương, cô cũng biết dạo gần đây Triển đại ca đang bận rộn với một vụ án phải không?”
“Sao?” Đinh Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi: “Nếu Lâm cô nương đến là vì vụ án, cô nương có thể trực tiếp đến Khai Phong phủ!”
“Vậy Đinh cô nương có biết đây là vụ án gì không?”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Chuyện cơ mật như vậy ta sẽ không bao giờ hỏi.”
“Ồ, huynh ấy không nói với cô à? Đúng là rất tốt với cô, sợ cô sẽ bị kéo vào mà.” Lâm Dạ Tâm tự lẩm bẩm: “Nhưng, Đinh cô nương, ta không ngại nói cho cô biết, vụ án này liên quan đến huyết mạch của Đại Tống, càng liên quan đến thiên hạ bách tính!”
“Lâm cô nương, ý cô là gì?” Đinh Nguyệt Hoa nhíu mày, cô thực sự không thể hiểu được cô nương này đang nghĩ gì trong bụng.
“Đinh cô nương, ta nghĩ ta không cần nói nhiều, cô cũng có thể đoán ra được ta thích Triển Chiêu, ta thích huynh ấy nhiều hơn cô nghĩ. Vì huynh ấy ta có thể bỏ hết tất cả, không sợ bất cứ điều gì. Cho nên, miễn là huynh ấy sẵn lòng, cho dù xảy ra chuyện gì, đắc tội với ai, ta cũng sẽ đứng về phía huynh ấy. Nhưng đáng tiếc, huynh ấy lại không thích ta, cô nói ta phải làm gì mới được đây?” Lâm Dạ Tâm ngước đôi mắt phượng lên, nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cách khiêu khích.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cô nương này sẽ không bị đả kích quá mức mà ảnh hưởng đến đầu óc đấy chứ, khi không chạy tới đây hỏi mình.
“Lâm cô nương, cô không sao chứ?”
“Cô cho là ta điên à?” Lâm Dạ Tâm cười lạnh nhìn cô, rồi đột nhiên kéo tay áo lên, Đinh Nguyệt Hoa chỉ thấy trên cánh tay cô ta có một vết sẹo rất sâu, rõ ràng là mới bị gần đây: “Ta nghĩ ta điên rồi, điên rồi nên mới thích huynh ấy bất chấp mọi thứ như vậy. Thậm chí còn lo nghĩ cho huynh ấy, bán đứng nghĩa phụ của ta. Đáng tiếc là, huynh ấy lại không hề cảm kích. Vậy được, một ngày nào đó huynh ấy sẽ phải hối hận!”
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, thật đáng tiếc cho một cô nương xinh đẹp như vậy, cơ mà có bệnh phải trị bệnh, cứ chạy lung tung ở ngoài đường thế này cũng chẳng phải cách: “Lâm cô nương, cô thích ai là chuyện của cô, nhưng cũng phải cần đối phương bằng lòng mới được. Cô xem muộn thế này rồi, giờ cô ở đâu, ta cho người đưa cô về!”
Lâm Dạ Tâm không đáp mà chỉ nhìn cô chằm chằm: “Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, ta có điểm nào không bằng cô, chẳng qua cô may mắn, được chỉ phúc vi hôn với huynh ấy mà thôi!”
Đinh Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy không thể nói lý với người này, quả thực không muốn lãng phí thời gian thêm nữa: “Lâm cô nương, nếu cô đã không còn chuyện gì, ta cũng không hầu cô nữa!” Cô quay đầu bước trở về.
“Đinh Nguyệt Hoa!” Lâm Dạ Tâm lạnh lùng thét: “Ta muốn hỏi cô một câu.”
Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu, ngạc nhiên nói: “Gì?”
Lâm Dạ Tâm cười lạnh, chậm rãi bước tới, ghé sát tai Đinh Nguyệt Hoa vừa như thì thầm vừa như nguyền rủa: “Nếu để huynh ấy lựa chọn giữa cô và thiên hạ bách tính, cô đoán xem huynh ấy sẽ chọn ai?”
“Cô!” Đinh Nguyệt Hoa biến sắc: “Cô có điên không?”
Lâm Dạ Tâm đứng thẳng người dậy, cười nói: “Dạ Tâm nói hết rồi, Đinh cô nương hãy bảo trọng!” Đoạn xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại. Mùi son phấn của cô ta hãy còn phảng phất trong không khí khiến người ta khó thở.
Đinh Nguyệt Hoa đứng đờ tại chỗ, cả một lúc lâu sau mới khôi phục lại, cảm thấy khắp người đã nổi gai ốc, cô không khỏi rùng mình một cái: “Đúng là đồ điên!”
Cô định thần lại, đang định đi vào nhà thì nghe có người gọi: “Nguyệt Hoa!” Đinh Nguyệt Hoa mừng thầm, vội ngoái đầu nhìn, thấy một người đang đứng ở góc phố, áo xanh tung bay, quả nhiên là Triển Chiêu. Chỉ thấy hắn dù đang mỉm cười nhưng vẫn khó che đi vẻ mệt nhọc, chứng tỏ là đã gấp rút chạy về.