Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 8: 8: Quế Hoa Ngát Hương




Quả nhiên, tin đính hôn giống như một thần dược, tâm trạng Trung bá bá lập tức tốt lên rất nhiều, cả người trông cũng khoan khoái lên ngay.

Tuy ngày đính hôn tạm thời vẫn chưa ấn định xong, nhưng Trung bá bá đã suy tính sẽ mời Bao đại nhân làm người chứng hôn, còn muốn mở tiệc rượu suốt ba ngày.

Triển Chiêu vội vàng ngăn ông lại, bảo rằng Bao đại nhân rất bận, làm gì có thời gian đi từ Khai Phong tới Thường Châu cách nhau cả ngàn dặm để chứng hôn.

Vậy Trung bá bá mới chịu từ bỏ.
Trung bá ở bên đây vô cùng phấn khởi, trong khi Đinh gia ở bên kia thì chuyện này lại không hẳn là tin tốt với họ.

Đinh Triệu Lan hạ giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Nguyệt Hoa, đây không phải chuyện có thể đùa, muội nghĩ kỹ chưa?” 
Đinh Nguyệt Hoa nuốt hết bánh quế hoa trong miệng, cười nói: “Ngộ thật, chẳng phải trước giờ huynh rất ủng hộ việc muội đính hôn với Triển Chiêu ư? Sao giờ lại đổi ý rồi?”
“Huynh ủng hộ vì đây là hôn ước năm xưa cha mẹ đã định, huynh không thể tự ý thay đổi được.

Nhưng mà chỉ cần muội chịu bỏ Trạm Lư, hôn ước sẽ được hủy ngay.

Chuyện này huynh nói với muội nhiều lần lắm rồi mà!”
Đinh Nguyệt Hoa cắn thêm một miếng bánh quế hoa, Triển Chiêu nói đúng, bánh quế hoa này thật sự rất ngon, vị ngọt lịm.

Cô nhanh chóng lấy một miếng đưa cho Đinh Triệu Lan: “Ngon thật đấy.


Huynh cũng ăn thử một miếng đi!”
Đinh Triệu Lan gạt bánh quế hoa sang một bên: “Muội nói đi, rốt cuộc muội đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Đinh Nguyệt Hoa nhún vai tỏ ý chẳng có gì: “Thì muội thấy huynh có ấn tượng rất tốt với Triển Chiêu, hơn nữa hắn cũng không làm muội thấy ghét hắn.

Muội nghĩ là á, hay cứ nghe theo sắp xếp của cha mẹ, chẳng những hoàn thành được tâm nguyện của cha mẹ mà còn giữ lại được Trạm Lư, đây đúng là một quyết định tốt.”
Đinh Triệu Lan thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô: “Muội biết huynh lo gì không, dù xảy ra cái gì đi nữa, hạnh phúc của muội là quan trọng nhất!”
“Đại ca, huynh đừng lo được lo mất thế này nữa có được không ạ? Chuyện của muội, muội hiểu rõ nhất, huynh yên tâm chưa?”
Đinh Triệu Lan đang định nói gì, bỗng nghe có người gọi: “Đinh huynh!”
Hai huynh muội lập tức quay đầu lại, thấy một người mặc áo xanh đang đi tới – là Triển Chiêu.
Đinh Nguyệt Hoa đang cười, trông thấy hắn đi vào thì bỗng cuống cuồng, suýt nữa là nghẹn miếng bánh quế hoa đang ăn, may mà Triển Chiêu nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng đưa cốc nước qua: “Từ từ thôi! Mau uống chút nước đi.”
Đinh Triệu Lan vừa bực vừa buồn cười: “Sao vẫn giống con nít thế này, có mỗi miếng bánh quế hoa thôi mà cũng nghẹn được?”
Triển Chiêu cười nói: “Có lẽ do ta đi vào đột ngột làm Nguyệt Hoa giật mình thôi!”
Vất vả lắm Đinh Nguyệt Hoa mới nuốt trôi được bánh quế hoa trong miệng, thở phào một hơi: “Sao chàng lại qua đây, Trung bá bá thế nào rồi?”
Triển Chiêu cười nói: “Hôm nay Trung bá bá khỏe lên nhiều rồi.”
Đinh Triệu Lan nói: “Ta cũng tính tới thăm bá bá, nhưng lại sợ ảnh hưởng bá bá nghỉ ngơi.”
“Đúng đó ạ, huynh mà tới Trung bá bá lại phải tiếp huynh, sao mà nghỉ ngơi cho được.

Phải rồi Đại ca, Đại tẩu sắp lâm bồn rồi, đằng nào Trung bá bá cũng nói không có ngày lành nào gần, chi bằng chúng ta về thôn Mạt Hoa trước, chừng nào ngày lành ấn định xong chúng ta quay lại, thế nào ạ?”

Đinh Triệu Lan cau mày, mặc dù hắn rất lo cho vợ, nhưng mà hôn sự của Nguyệt Hoa ở đây cũng không thể quyết định qua loa như vậy, hắn cần phải nói chuyện với Triển Chiêu một chút, còn phải nói chuyện lại với Nguyệt Hoa, mấy việc này cần mất chút thời gian.
“Đinh huynh, thật ra ta với Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu đột nhiên ôm quyền thi lễ, hình như đang định nói gì.
Đinh Nguyệt Hoa lập tức đứng bật dậy, kéo cánh tay hắn lại, ngắt ngang: “Triển Chiêu, chẳng phải chàng hứa rồi ư!”
Triển Chiêu ngơ ngác, lại thấy Đinh Nguyệt Hoa nháy mắt với mình: “Chàng hứa sẽ mua thêm bánh quế hoa cho ta mang về nhà mà! Không được quỵt đâu đấy!” Nói xong, chẳng cho biện minh, lập tức đẩy Triển Chiêu ra ngoài, Đinh Triệu Lan chỉ nghe thấy giọng cô truyền lại: “Đại ca, muội đi mua một ít bánh quế hoa về cho Đại tẩu nếm thử đây ạ!”
Mí mắt Đinh Triệu Lan giật giật, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một câu: nữ sinh ngoại hướng(1)! Hắn ngẫm nghĩ mãi, Triển Chiêu đó có sức hấp dẫn gì mà lại có thể khiến cô em gái bướng bỉnh của mình đồng ý cuộc hôn sự này như vậy nhỉ?
Đinh Nguyệt Hoa kéo Triển Chiêu đi một mạch ra ngoài, tới khi đến một ngã tư vắng vẻ bên sông mới dừng lại, cô ngoái đầu lại oán trách: “Huynh mất trí rồi sao hả? Huynh định nói thật với Đại ca ta đấy à?”
Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Chuyện lớn như vậy, nếu không nói với Đinh huynh…”
“Huynh nói cho huynh ấy biết mới là chuyện lớn đấy!” Đinh Nguyệt Hoa quả quyết, “Không phải chúng ta đã thương lượng rồi hay sao? Huynh biết, ta biết, tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết.

Ta đây còn chẳng nói với Ám Hương nữa là.” Để tỷ ấy biết chuyện thì xác định là chọc phải tổ ong vò vẽ.

Đinh Nguyệt Hoa không khỏi bặm môi.

Bỏ đi, lúc này cũng không phải lúc lo lắng mấy thứ đó.
Triển Chiêu lắc đầu: “Đinh cô nương, làm vậy thật sự không ổn.

Cô giúp Triển mỗ nói dối để Trung bá bá vui, Triển mỗ rất biết ơn, nhưng Triển mỗ làm sao có thể để cô lừa dối người nhà được?”
“Ta nói dối Trung bá bá chỗ nào chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nghiêm mặt lại: “Dù sao thì cũng không có đính hôn thật, sau này Trung bá bá có chọn ngày lành huynh chỉ cần nói ngày này không tốt, ngày kia không ổn, cứ kéo dài như thế, kéo hết một năm rưỡi, đến khi Trung bá bá khỏe hơn rồi chúng ta sẽ tìm cơ hội từ từ giải thích với ông ấy.”
“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà nữa, chuyện lớn nhất của huynh bây giờ là đi cùng Trung bá bá cho thật tốt.

Ngày mai bọn ta sẽ quay về thôn Mạt Hoa trước đã, Đại tẩu ta sắp sinh rồi, Đại ca làm gì còn nhiều hơi sức như vậy.

Chúng ta chỉ cần để chuyện ngày hôm nay lắng xuống là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Huynh đó, có chuyện gì cần cứ nói, ta chắc chắn sẽ giúp huynh!”
Triển Chiêu cân nhắc, hình như cũng không có cách nào tốt hơn.

Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Miễn là hai chúng ta không có đính hôn thì đâu phải ở chung với nhau, đúng không?”
Triển Chiêu thở dài: “Nhưng mà Triển mỗ cảm thấy chuyện này quá thiệt cho cô nương!”
“Hừ, đừng tưởng chỉ có con trai mấy người mới có thể vì bạn quên mình, con gái bọn ta cũng có thể đấy! Yên tâm đi, Trung bá bá sẽ khỏe lên thôi!” Đinh Nguyệt Hoa vỗ vai Triển Chiêu, dáng vẻ rất hào sảng.
Triển Chiêu cảm kích nhìn cô, chợt hắn mỉm cười, chỉ vào má trái của cô: “Chỗ này?”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, nhanh chóng đưa tay sờ soạng, nhưng không chạm vào được thứ gì.

Cô biết mới nãy mình vừa ăn bánh quế hoa xong, rất có thể đã để dính vụn bánh.

Cô vội vàng thò tay vào ngực áo tìm khăn tay, song mò mãi chẳng thấy.
Giữa lúc xấu hổ, Triển Chiêu khẽ cười, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn đưa cho cô: “Cầm lau đi!”
Dù da mặt Đinh Nguyệt Hoa có dày tới đâu cũng thấy có chút ngượng ngùng, cô vội vàng cầm lấy, lau tới lau lui cả hồi lâu.

Triển Chiêu cười nói: “Được rồi, sạch rồi.”

Đinh Nguyệt Hoa đưa tay ra, toan trả khăn cho hắn, rồi lại cảm thấy không thích hợp cho lắm: “Ta giặt sạch xong sẽ trả lại huynh.”
Triển Chiêu cười nói: “Không cần khách sáo vậy đâu.”
Hắn đang định đưa tay cầm lấy, chợt ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt thoảng qua, Đinh Nguyệt Hoa như một con mèo con, lập tức hếch mũi lên ngửi: “Thơm quá, nhất định là của bánh quế hoa mới ra nồi rồi, mau đi mua thôi, không là phải đợi lâu lắm.”
Triển Chiêu lấy làm buồn cười, nhanh chóng đi mua rất nhiều bánh quế hoa, bỏ vào giấy gói lại cẩn thận, phần lớn là để mang về thôn Mạt Hoa.

Hắn còn đặc biệt chừa lại một ít và đưa chúng cho Đinh Nguyệt Hoa: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Đinh Nguyệt Hoa hiển nhiên không khách sáo, ôm lấy nó ngồi xuống bên bờ sông, cô cắn lấy hai miếng: “Đúng là không tồi, vừa thơm vừa ngọt, ngon thật đấy!”
Triển Chiêu cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Ta nhớ lúc còn bé Trung bá bá rất hay dẫn ta tới đây mua bánh quế hoa.

Khi ấy cứ mỗi lần thấy không vui, chỉ cần ăn một miếng bánh quế hoa là cảm thấy mọi thứ sẽ tốt lên ngay thôi.”
“Hồi bé ta cũng vậy đấy.” Đinh Nguyệt Hoa ôm gói bánh quế hoa, hài lòng thở một hơi dài: “Nhưng lớn lên rồi mới nhận ra mọi thứ đâu đơn giản như vậy.” Cô ngoái đầu lại thấy Triển Chiêu đang nhìn đăm đăm vào mặt nước, bèn cười nói: “Tâm trạng không vui thì ăn một cái đi!”
Triển Chiêu cười, cũng cầm lấy một cái bỏ vào miệng, quả nhiên nó tan ra ngay, vị ngọt lịm.
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Ta thường nghĩ, sau này ta mà có cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống giang hồ, ta sẽ mở một quán điểm tâm thật lớn, có đủ hết các món ăn ngon! Tới đó ta muốn ăn gì cũng có!”
Triển Chiêu cười nói: “Ý tưởng đó cũng hay đấy!”
Đinh Nguyệt Hoa hắng giọng: “Đến lúc đó, Triển đại hiệp nhất định phải nhớ ghé thăm quán thường xuyên đấy nhé!”
Triển Chiêu giơ chiếc bánh quế hoa trong tay về phía cô: “Nhất định!”
(Hết chương 8)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Nữ sinh ngoại hướng – 女生外向: Có nghĩa là con gái sinh ra thì hướng ra bên ngoài (đi lấy chồng).

Về sau còn để chỉ con gái khi lấy chồng rồi thì suy nghĩ bao giờ cũng hướng về chồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.