Xao Động

Chương 29: Giao triền (thượng)



“Ân……”

Cổ họng Tần Tự phát ra một tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn, y ôm chặt lấy eo lưng của người ở phía trên, làm cho thân hình của hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ. Y dùng một bàn tay men theo vạt áo sơ mi của Diệp Địch sinh rồi thò tay vào bên trong áo, mê muội vuốt ve đường eo mạnh mẽ rắn chắc, tấm lưng bóng loáng của hắn. Diệp Địch Sinh bị y sờ soạng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa, nhịn không được mà nặng nề cắn một phát lên môi của Tần Tự, lúc này mới rời khỏi môi y, thở hồng hộc bình phục hơi thở.

“Hô……” Hai má của Tần Tự đỏ vô cùng, y kịch liệt thở hổn hển, bởi vì bị bệnh nặng mới khỏi, một nụ hôn này giống như lấy đi toàn bộ dưỡng khí trong cơ thể của y, làm cho toàn thân y bủn rủn, cảm giác mệt mỏi hơn cả khi chạy đường dài.

“Địch Sinh, hình như ngươi nặng hơn lúc trước một chút?” Tần Tự đánh giá đoạn eo tuyến bị lộ ra của người đang ở phía trên thân thể, da thịt trắng ngà bóng loáng khiến y hoàn toàn không dời mắt được.

Diệp Địch Sinh kinh ngạc phát hiện chính mình vừa rồi động tình, trong lòng có chút ảo não, có lệ trả lời y, lại dời ánh mắt sang chỗ khác, không tự nhiên, nói “Nụ hôn vừa rồi…… Ngươi đừng nghĩ nhiều……”

Trong ánh mắt của Tần Tự tràn ngập tiếu ý, y bỡn cợt nhìn thanh niên tuấn tú “Ta biết, ngươi sẽ không thích ta. Yên tâm, ta sẽ không tự mình đa tình.”

“Ngươi……” Diệp Địch Sinh bị những lời này của y làm cho á khẩu không nói được gì, hắn trừng mắt liếc nhìn nam nhân vẻ mặt biếng nhác đang nằm trên sô pha một cái, đang muốn thò tay kéo hắn ngồi dậy, lại bị Tần Tự vươn tay kéo lại, toàn bộ thân thể đều ngã lên trên người y.

“Địch Sinh……” Cánh môi mềm mại của Tần Tự dán lên tai hắn, ái muội lẽ vào lỗ tai hắn mà thở hắt ra “Chúng ta…… Làm đi.”

“Không được, ngươi chưa khỏi bệnh.” Diệp Địch Sinh bắt lấy cái tay đang vuốt ve loạn lên ở trên người hắn.

“Ngươi sợ ta lây bệnh cho ngươi a?” Ngữ điệu của Tần Tự nhẹ nhàng mà mơ hồ, còn mơ màng mang theo ý cười. Y vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai của Diệp Địch Sinh, khàn khàn nói “Vừa rồi chúng ta còn trao đổi qua lại bao nhiêu nước bọt như vậy, hiện tại muốn phòng cũng không còn kịp rồi. Hơn nữa –” Y giang hai chân ra, ám chỉ, cọ cọ hai bên hông của Diệp Địch Sinh “– ta nghe nói ra mồ hôi sẽ giúp người bị bệnh cảm khỏi nhanh hơn.”

“Tần Tự!” Diệp Địch Sinh động động khuỷu tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn y “Ngươi đừng nhạ hỏa.”

Đáp lại hắn, là một đôi môi nhanh chóng dán lên.

“Ngô……”

Diệp Địch Sinh trợn tròn mắt, trong ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ cùng giãy dụa, cuối cùng lý trí của hắn vẫn tước vũ khí đầu hàng, cầm lấy cằm của Tần Tự, hôn trở lại.

Nụ hôn nóng bỏng, miệng lưỡi triền miên, thân thể dán sát vào nhau, khiến bầu không khí xung quanh kịch liệt nóng lên. Lần này Diệp Địch Sinh không nhẫn nại nữa, mà gần như thô lỗ chế trụ cằm của Tần Tự, dùng lực đem đầu lưỡi với vào bên trong khoang miệng ấm áp của y, hung tợn càn quấy. Dòng nước dính nị chảy ra từ nơi đôi môi đang dính sát vào nhau của hai người, Tần Tự chỉ hận hắn không thô bạo với mình hơn một chút, y nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Diệp Địch Sinh, hai tay cũng không thành thật, thò đến bên hông của Diệp Địch Sinh, cởi vỏ đai lưng của hắn, thò vào bên trong mép quần, vội vàng khó nhịn sờ soạng côn th*t còn đang mềm oặt.

Hạ thân hai người chặt chẽ ma sát với nhau, Diệp Địch Sinh có thể rõ ràng cảm nhận được cái căn này nọ của Tần Tự đan đỉnh vào bên hông của hắn, không khác gì một nòng súng nóng cháy. Khi Tần Tự lấy tay cầm lấy tính khí của hắn, xoa nắn nó, một cỗ khoái cảm đã xa cách một thời gian lập tức khiến đầu não của hắn trống rỗng, cổ họng nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.

Diệp Địch Sinh động tình trước bộ dáng đang ra sức lấy lòng của Tần Tự, hắn nhìn hàng lông mi dài đang cụp xuống, tay phải cuốn lấy tính khí của hắn, nhanh chóng triệt động, ngón cái cũng thường vạch qua quy đầu non mềm, kích thích lỗ nhỏ mẫn cảm trên đó.

“Ân…..” Diệp Địch Sinh cau mày mang theo một chút ẩn nhẫn, rất nhanh liền khuất phục trước sự dụ hoặc của Tần Tự, khiến trong lòng hắn đồng thời có chút không cam tâm, lại nhịn không được ghé sát lại khu vực cần cổ của Tần Tự, hung hăng cắn vào xương quai xanh của y.

Tần Tự trầm thấp thở hổn hển một tiếng, lại càng thêm hưng phấn. Y dùng một bàn tay cởi bỏ quần lót của mình, giải phóng tính khí đang sưng cứng của mình ra, đặt cùng với tính khí của thanh niên, cùng nhau triệt động. Diệp Địch Sinh cúi đầu nhìn hai căn tính khí đỏ thẫm cứng rắn để cùng một chỗ, màu mắt càng thêm ám trầm, hắn thẳng lưng, khàn khàn nói “Lộng nhanh lên.”

“Ta mỏi tay……” Tay Tần Tự thật sự mỏi, y buông tính khí của Diệp Địch Sinh ra, bất đắc dĩ nói “Lộng lâu như vậy ngươi còn chưa chịu bắn, ta không có khí lực.”

Diệp Địch Sinh vừa bị khơi mào hứng trí, tính khí trướng đại đang kêu gào đòi phát tiết dục vọng, nào nghĩ đến việc Tần Tự lại nửa đường bỏ gánh mặc kệ. Hắn cắn một ngụm ở bên ngoài miệng của y, thanh âm khàn khàn “Vừa rồi là ai nói muốn làm, ân?”

Mặc Tần Tự lập tức đỏ ửng, y dùng ánh mắt bảo Diệp Địch Sinh nhìn về phía một gói to đang nằm dưới đất, nhẹ giọng nói “Bên trong có thuốc mỡ……”

Diệp Địch Sinh làm sao có khả năng không hiểu ý của y, hắn nhanh chóng lấy một ống thuốc mỡ màu đỏ ở bên trong gói to, lại ném tầm mắt ám trầm  về phía nam nhân đang nằm trên sô pha “Tự cởi quần áo đi.”

Tần Tự ân một tiếng, ngoan ngoãn cởi cả áo lẫn quần dài, đá đến một bên ở trên sàn. Tính khí giữa hai chân y vẫn còn chấn hưng tinh thần mà đứng thẳng, dưới tầm mắt của Diệp Địch Sinh, thậm chí không kìm lòng được mà từ đỉnh chảy ra một chút dâm dịch.

“Nâng một chân lên.” Diệp Địch Sinh ngưng mắt nhìn thân thể trần trụi của y, tầm mắt quét từ lồng ngực phong phú đến chỗ tối giữa hai chân, ánh mắt chăm chú không khác gì đang nhìn đám số liệu trên máy tính trong phòng thí nghiệm. Tần Tự làm theo lời của hắn, nâng đùi phải lên, lấy tay ôm đầu gối, tim đập gia tốc, nhìn Diệp Địch Sinh đầy chờ mong, lại có chút khẩn trương.

Diệp Địch Sinh lấy ngón tay quẹt một đống lớn thuốc mỡ, hắn tách mở hai phiến mông của Tần Tự, nhíu mày nhìn y một cái “Đau liền nói.”

“Ân.” Tần Tự vội vàng gật đầu. Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Địch Sinh, cúc huyệt giữa hai chân y thẹn thùng co quắp, Diệp Địch Sinh vén vén vài sợi âm mao chỗ cửa huyệt y, đem ngón tay dính thuốc mỡ chậm rãi đưa vào.

Dũng đạo của nam nhân phi thường căng chặt, khô khốc, Diệp Địch Sinh hơi hơi chuyển động vài ngón tay, liền cảm giác bản thân rất khó để đưa sâu vào thêm một chút. Lần này, hắn dứt khoát bóp thuốc mỡ lên thẳng huyệt khẩu của nam nhân, bắt đầu làm mềm từ chỗ nếp uốn ngay huyệt khẩu, mới tiếp tục dùng ngón tay dần dần thăm dò vào sâu bên trong. Động tác trên tay hắn rất cẩn thận, thường thường sẽ quan sát biểu tình của Tần Tự. Toàn bộ quá trình Tần Tự đều biểu hiện mười phần thuận theo, nhưng Diệp Địch Sinh vẫn có thể cảm giác được cơ đùi của y cứng lại.

“Rõ ràng làm chuyện này rất đau, vì cái gì lần đó còn muốn cường bách ta phát sinh quan hệ với ngươi?” Ba ngón tay của Diệp Địch Sinh cắm ở bên trong, thong thả quấy động nội bích nóng ướt, vẻ mặt lại lạnh nhạt, không hợp với hoàn cảnh đầy dâm mĩ này.

Tần Tự sắc mặt ửng hồng, trán lấm tấm phủ một tầng mồ hôi mỏng manh, y nâng tầm mắt, gian nan liếc nhìn Diệp Địch Sinh, khóe miệng khẽ nhếch, nói “Lúc đó ta cũng không biết làm thế nào mới có thể khiến cho ngươi cao hứng, bất quá ta đoán…… Cáp…… Ngươi vẫn là xử nam, khẳng định chịu không nổi loại kích thích này…… Cho nên liền tưởng, khiến cho ngươi thích phải tư vị làm tình với ta……. Cũng không sai……”

“Ngươi cảm giác ta thích tư vị làm tình mà bị người khác bắt buộc?” Giữa chân mày của Diệp Địch sinh nhiễm lên một tia tức giận, ngón tay dùng lực đâm chọc nội bích ướt mềm mà dính nị.

Tần Tự khó nhịn rên rỉ một tiếng, cầu xin tha thứ, nói “Không có…… Trạng thái của ta lúc đó…… Ngươi cũng biết, rất không ổn định…… Cáp a–” Không biết ngón tay của Diệp Địch Sinh trạc tới nơi nào, tính khí ở phía trước của y, bởi vì đau đớn mà bán cương, không ngờ lại run run rẩy rẩy đứng thẳng lên. (N/A: 100 vote cho anh Địch Sinh đứng dậy đi về thẳng, ko làm tình làm tiếc gì xớt nữa)

Diệp Địch Sinh cười nhạo một tiếng, vươn tay, cầm lấy tính khí của y, bắt đầu không nặng không nhẹ bộ lộng. Tần Tự không nghĩ tới hắn sẽ làm chuyện này cho mình, cơ hồ muốn ngồi dậy, lại bị ánh mắt sắc bén của Diệp Địch Sinh dọa nằm trở lại.

“Ngoan ngoãn ôm chân, đừng động.” Diệp Địch Sinh thực ra cũng đang ra sức nhẫn nại, chỉ là hắn giỏi che giấu tâm tư của mình hơn Tần Tự. Nửa quỳ trên sô pha, một bàn tay của hắn khai thác cấm địa căng chặt, một tay còn lại trực tiếp kích thích tính khí của Tần Tự. Nhìn lồng ngực phập phồng nhanh chóng của nam nhân, còn có ánh mắt ướt át kia, giống như một cái móc, khiến quả tim của Diệp Địch Sinh cũng rung động theo.

“Được rồi…… Địch Sinh……” Tần Tự dùng ánh mắt thẳng thắn khát cầu nhìn hắn, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới khô khốc, thấp giọng nói “Vào đi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.