Vương gia đưa nàng cho Vận di nương, Vận di nương tất nhiên có quyền quyết định mọi chuyện của nàng.
"Đổ thuốc này đi."
"Vâng." Thu Nguyệt lập tức đứng dậy bưng thuốc chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ một chút!"
Một quỷ kế bất chợt loé lên giống như tia sét, Lan Vận lập tức gọi Thu Nguyệt lại.
Thu Nguyệt xoay người nhìn Lan Vận, "Vận di nương."
"Đặt thuốc xuống, ngươi ra khỏi phủ và mua thuốc giúp ta."
Thu Nguyệt buông thuốc xuống, lên tiếng hỏi: "Mua thuốc gì?"
"Đưa lỗ tai lại đây."
Thu Nguyệt nghe thấy thì run rẩy cả người, "Vận di nương, ngàn vạn không thể làm như vậy!"
"Nghe ta. Nếu như ta thuận lợi lên làm Vương phi, ta hứa sẽ hứa gả ngươi cho Nhan Nhạc, nếu như ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, ta sẽ hứa gả ngươi cho lão Ngụy phòng bếp."
Nhan Nhạc? Lão Ngụy? Thu Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ. "Nô tỳ sẽ lập tức đi mua." Trái tim nàng thắt chặt, không thể không nghe theo Lan Vận.
........
"Vương gia, Vương gia!" Thu Nguyệt hoang mang rối loạn chạy vào Đông cánh, chưa kịp thông báo đã trực tiếp gõ cửa phòng ngủ Vương gia, Vương phi.
Nàng không ngờ rằng Vận di nương vừa mới uống thuốc xong, lập tức đau đớn đến nỗi lăn lộn ở trên giường, máu chảy đầy giường; Không cần Vận di nương thúc giục, nàng đã lập tức chạy tới Đông cánh.
Phòng Quân La nghe giọng của Thu Nguyệt giống như âm thanh cứu hoả, lập tức thoát khỏi ôm ấp của Tề Nhĩ Luân, khoác áo rời giường và mở cửa phòng.
"Thu Nguyệt, có chuyện gì vậy?"
"Vận di nương nàng, nàng......" Thu Nguyệt cảm thấy chân tay đều hơi nhũn ra.
"Có gì cứ chậm rãi nói."
Sau khi Thu Nguyệt thở hổn hển một hơi, nói: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi. Vận di nương nàng...... nàng chảy rất nhiều máu!"
Thu Nguyệt thật sự rất lo lắng. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều máu như vậy, thứ hai là bởi vì nàng cảm thấy chột dạ.
"Thu Nguyệt, ngươi đi về trước, ta và Vương gia sẽ tới ngay lập tức."
"Vâng."
Khi Thu Nguyệt trở lại Tây cánh, Tề Nhĩ Luân và Phòng Quân La đã ở trong phòng Lan Vận. Bọn họ đã thi triển khinh công nhanh chóng đuổi tới.
Lan Vận liên tiếp phát ra những tiếng kêu thê lương thống khổ, Phòng Quân La điểm huyệt đạo cho nàng ta trước rồi lại châm cứu, mặc dù có thể giúp nàng ta hết đau, nhưng không thể cứu vãn thai nhi.
"Vương gia, hài tử đã mất, thần thiếp không thể giữ được."
"Ngươi đương nhiên không thể giữ được, tất cả đều do ngươi làm hại." Lan Vận kêu khóc.
"Vận di nương, ta thật sự đã tận lực rồi."
Thần y cũng có thời điểm bất lực.
"Vương gia, ta đã uống thuốc Vương phi đưa tới nên mới sẩy thai. Nhất định là Vương phi đố kỵ ta mang cốt nhục của chàng trước nên xuống tay hạ độc."
"Vận di nương!" Phòng Quân La không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
"Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa." Tề Nhĩ Luân cũng không tin những gì mình vừa nghe được.
"Vương gia, hôm nay Vương phi ra lệnh cho Cẩm Tú đưa thuốc dưỡng thai tới, ta vừa uống xong thì bụng vô cùng đau đớn, bắt đầu không ngừng máu chảy."
"Không! Ta thật sự đã đưa thuốc dưỡng thai. Vương gia......" Phòng Quân La nhìn về phía Tề Nhĩ Luân, chỉ thấy hắn ánh mắt dường như có hai ngọn lửa đang bùng cháy.
"Thuốc thật sự là do nàng đưa?" Tề Nhĩ Luân lạnh giọng hỏi.
"Thuốc ta đưa chính là thuốc dưỡng thai, chỉ giúp an thai, sẽ không......"
"Im miệng!" Tề Nhĩ Luân ngăn lời giải thích của nàng.
Hắn vẫn luôn không muốn tin rằng, nàng không muốn tranh sủng là bởi vì nàng hay ghen tuông, không ngờ nàng thật sự bị ghen tuông che mất lương tâm!
Hắn sủng nàng như thế chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Vì sao phải đuổi tận giết tuyệt, độc chiếm một mình?
"Vương gia, xin chàng hãy chủ trì công đạo giúp thiếp, người đã mất chính là cốt nhục của chàng!" Lan Vận khóc không thành tiếng.
"Ta thật sự đã đưa thuốc dưỡng thai. Vương gia, chẳng lẽ chàng cho rằng thần thiếp thật sẽ làm những chuyện thế này?" Phòng Quân La biết bản thân mình đã hết đường chối cãi, nhưng Tề Nhĩ Luân nên tin tưởng cách làm người của nàng.
"Ta tin những gì nhìn thấy."
"Vương gia!"
Nàng cho rằng hắn hiểu nàng, hiểu cách làm người của nàng, hiểu trái tim nàng. Nàng cho rằng bọn họ yêu nhau, không ngờ tất cả lại không chịu nổi một sự hiểu lầm!
"Người tới!"
"Có."
Hai tên thị vệ lập tức tiến vào trong phòng.
"Lập tức áp giải Vương phi vào đại lao, chờ đợi xử lý, cũng giam Cẩm Tú vào đại lao." Tề Nhĩ Luân nhịn đau đưa ra mệnh lệnh.
Phòng Quân La điên cuồng lắc đầu, nước mắt trượt xuống, "Vì sao chàng không tin ta? Cho dù chàng không tin ta, việc này cũng không liên quan tới Cẩm Tú. Chàng hãy thả Cẩm Tú đi!"
"Vương gia, Cẩm Tú không thể thả, các nàng nhất định là đồng mưu." Lan Vận bên cạnh đúng lúc thêm mắm thêm muối. Tuyệt đối không thể thả Cẩm Tú, nàng ta sợ Cẩm Tú sẽ quay về Trường An tìm viện binh.
Thu Nguyệt ở bên cạnh áy náy đến tột đỉnh.
Nhìn thấy Vương phi và Cẩm Tú bị thiết kế hãm hại như thế, cho dù nàng có thể hứa gả cho Nhan Nhạc hay không đều trở nên vô nghĩa; Nàng và Cẩm Tú đã trở thành bạn tốt, đối với Vương phi càng thêm tôn kính, nhưng nàng lại thông đồng với Vận di nương làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu, chỉ vì nàng sợ Vận di nương sẽ gả nàng cho lão Ngụy.
Khi nàng nhớ tới gương mặt già nua đầy nếp nhăn của lão Ngụy, trong lòng không thể không run.
Tề Nhĩ Luân chăm chú nhìn Phòng Quân La, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc, đôi mắt mù sương mang theo bi thương khiến người không chịu đựng nổi. Nhưng, nàng không nên phạm phải hành vi mất đi nhân tính này.
Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, mệnh lệnh nói: "Áp giải xuống."