Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 26: Đầu bếp thứ hai



Rượu là thứ đồ uống cực kỳ hữu dụng, vui cũng uống mà buồn cũng uống, lúc đông người cũng đem ra chúc tụng mà khi cô đơn cũng lặng lẽ đem ra uống giải sầu.

Tư Không Tiểu Mễ ôm một vò rượu Nữ Nhi Hồng ngồi dưới gốc cây buồn bã uống một mình.

“Ý? Hôm nay mắt mình bị hoa rồi hay sao ấy nhỉ? Sao bang chủ Cái Bang của chúng ta lại ngồi một mình uống rượu giải sầu thế này?” Tư Không Cách lấy vò rượu từ tay Tư Không Tiểu Mễ rồi ngửa cổ tu một hơi.

“Đệ đã gặp cô ấy” Tư Không Tiểu Mễ bỗng buông ra một câu không đầu không đuôi.

Tư Không Cách chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Ai? Đệ gặp ai cơ?”

“Công chúa của Lang quốc. Đệ gặp cô ấy rồi”

“Thật thế hả?” Tư Không Cách kích động hỏi: “Đệ gặp cô ấy ở đâu? Cô ấy đâu rồi?”

Y càng hỏi lòng chàng càng nặng trĩu: “Đệ gặp cô ấy ở trong một khu rừng, sau đó đệ để lạc mất cô ấy rồi”

“A? Sao đệ lại để lạc mất cô ấy chứ??” Tâm hồn đang lơ lửng trên mây bỗng bị đá rơi độp xuống đất, nhưng tính hiếu kỳ vẫn còn nguyên không sứt mẻ: “Cô ấy có đẹp như trong tranh không?”

Tư Không Tiểu Mễ nhắm mắt hồi tưởng lại từng khoảnh khắc ở bên nàng: “Cô ấy đẹp hơn trong tranh” Rồi không nói thêm gì nữa.

“Đệ gặp cô ấy ở khu rừng nào thế? Huynh cũng muốn đi đến đó thử xem mình có may mắn như đệ hay không” Tư Không Cách tỉ tê.

Tư Không Tiểu Mễ buột miệng ngăn cản: “Không được!!!” Chàng không muốn gã đàn ông khác thấy nàng, không muốn người khác ngắm làn da trắng nõn mịn màng, nụ cười trong sáng thuần khiết và đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, chỉ có chàng mới được ngắm mà thôi.

Tư Không Cách giật mình kinh ngạc: “Tại sao huynh lại không được đi gặp cô ấy?”

Tư Không Tiểu Mễ nhận thấy mình có hơi quá khích: “Ý của đệ là: Hiện giờ có rất nhiều kẻ có dã tâm đang hòng tìm ra cô ấy, nếu chúng ta khinh suất khiến hành tung của cô ấy bị bại lộ thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, đệ cũng chỉ gặp cô ấy một lần, chưa chắc lần sau đã có thể gặp được cô ấy ở đó”

“Chỉ vì thế thôi sao?” Tư Không Cách nghi ngờ ngắm kĩ vẻ mặt của Tư Không Tiểu Mễ, rồi như hiểu ra được việc gì đó: “Đệ phải lòng cô ấy rồi à?”

“Sao có thể chứ? Đệ gặp cô ấy mỗi một lần mà cả hai cũng chưa có nói gì với nhau!” Nhưng đã hôn nhau rồi, và chàng cũng nhìn thấy cơ thể yêu kiều của cô rồi. Đương nhiên những chuyện này chàng sẽ không hé răng nói cho ai biết.

“Trên thế gian này có một loại tình yêu tên là “nhất kiến chung tình”. Nếu cô ấy thật sự là cô gái khiến đệ gặp một lần đã đem lòng yêu thì huynh thật sự lo lắng sau này gặp mặt, huynh sẽ trao cả trái tim cho cô ấy mất” Tư Không Cách nói tiếp: “Đệ khó khăn lắm mới gặp được cô ấy, tại sao lại để lạc cô ấy thế hả? Nếu đệ thật sự lo cho an nguy của cô ấy thì đệ phải ở bên cạnh bảo vệ mới đúng chứ? Nếu đệ làm bảo tiêu cho cô ấy thì còn phải lo cái gì nữa?”

“Người cô ấy tỏa ra một mùi hương rất kỳ lạ, đệ ngửi được một lúc thì hôn mê bất tỉnh” Tư Không Tiểu Mễ nhớ đến mùi hương thơm ngát trên người nàng, nó giống như kết tinh của mọi hương hoa trên thế gian vậy.

Tư Không Cách vỗ vai chàng: “Vậy thì lần sau gặp cô ấy, đệ phải nhớ vận công bế khí nhé”

Lần sau? Tư Không Tiểu Mễ cũng vô cùng hi vọng sẽ có lần sau, chỉ là, chàng không biết “lần sau” là khi nào? Chàng sực nhớ đến đầu mối duy nhất chàng đang nắm trong tay __Tiểu Hồ Điệp___Chàng tin rằng chỉ cần giữ cô lại bên mình thì có thể tìm được tiểu công chúa Lang quốc.

Ai ngờ, lúc chàng quay về tìm cô thì cô đã biến đâu mất tiêu rồi.

*

Gà bọc lá sen nướng, cá chiên giòn rụm, tai heo chua ngọt, vịt quay Tam Bôi, bò nướng ngũ vị, ngoài ra còn có các loại bánh ngọt cực kỳ ngon mắt và đĩa trái cây đầu mùa chín mọng. Cả một mâm tiệc vô cùng ngon miệng bày lên trên bàn, Tiểu Hồ Điệp thèm nhỏ dãi ngồi bên hỏi: “Những món này đều chuẩn bị cho tôi à?”

Dịch Thủy Vân khẽ gật đầu: “Đúng thế”

Tiểu Hồ Điệp dè dặt gắp một miếng tai heo cho vào miệng nhai sần sật: “Oa! Ngon quá! Ngon quá! Tôi đến Tư Không hoàng triều cũng khá lâu nhưng không thể ăn nổi đồ ăn người khác nấu, huynh là người thứ hai nấu được món tôi có thể ăn đấy!”

“Người thứ nhất là ai?” Dịch Thủy Vân tò mò.

“Tư Không Tiểu Mễ đó. Nhưng hắn nhỏ mọn lắm, mỗi lần chỉ nấu độc một món khiến tôi chả đủ no bụng” Tuy ấm ức nói nhưng cô vẫn không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng.

“Cô nương không ăn được những món người khác nấu sao?”Dịch Thủy Vân hỏi dò.

“Những món người khác nấu không có chân tình gì cả, chỉ toàn mùi tiền với mùi mua danh chuộc lợi thôi, tôi ăn vào là ói ra hết à!” Tính Tiểu Hồ Điệp vốn thẳng ruột ngựa, có gì trong bụng cũng khai ra hết.

“Chân tình?” Ý cười trên khóe miệng của Dịch Thủy Vân càng thêm sâu: “Đây là lần đầu tiên có người khen tại hạ thật lòng. Ai cũng chửi mắng tại hạ là: kẻ máu lạnh, tàn bạo vô nhân tính”

Tiểu Hồ Điệp đã xơi gọn đĩa cá chiên giòn: “Không phải thế đâu. Tôi thấy huynh tốt tính lắm ấy, huynh đã không ngại vất vả mà nấu nhiều món để thiết đãi tôi, so với Tư Không Tiểu Mễ mà nói, huynh tốt hơn hắn gấp bội”

“Cô nương không thích Tư Không Tiểu Mễ sao?”

“Không thích!” Tiểu Hồ Điệp xé cái đùi gà rồi cho lên mũi hít lấy hít để.

“Nếu đã không thích người ta, tại sao cô nương lại cứ đi theo người ta?” Dịch Thủy Vân hỏi tiếp.

“Tôi cũng muốn về nhà lắm chứ, nhưng người nhà tôi không cho về, họ bắt tôi phải lăn lộn bên ngoài suốt nửa năm mới được phép trở về. Hơn nữa tôi không có lấy một xu dính túi, mà nếu có thì cũng vô tác dụng, bởi vì tôi có ăn được cái gì của người khác nấu đâu, cho nên đành phải bám lấy hắn ta” Nghĩ đến đây, Tiểu Hồ Điệp thở dài thườn thượt, cảm giác thê lương bỗng dấy lên trong lòng, cao lương mĩ vị ở trên bàn cũng chẳng thể nào khiến cô vui vẻ trở lại.

Một tiểu tiên tử vô tư như cô bỗng dưng bị bắt xuống trần gian rồi lại bị rơi vào thảm cảnh sống ăn bám người khác, nhìn sắc mặt của người ta mà hành sự. Cô dám khẳng định, cô là thần tiên xui xẻo nhất trong lịch sử các tiên nhân.

“Nhà cô nương ở đâu vậy?” Dịch Thủy Vân cố ý hỏi lại câu hỏi này.

Trí nhớ của Tiểu Hồ Điệp vốn rất dở, cô chẳng nhớ nổi cái tên mà Tư Không Tiểu Mễ đã giúp mình nghĩ ra: “Hình như là Thiên…..Thiên gì trấn đó!”

“Thiên Thủy trấn có phải không?” Dịch Thủy Vân cố tình nói “Thiên Môn trấn” thành “Thiên Thủy trấn”.

Tiểu Hồ Điệp vỗ đánh bốp vào trán: “Đúng rồi, là Thiên Thủy trấn!”

Trên đời này làm gì có ai quên mất quê quán của mình? Dịch Thủy Vân dám khẳng định một trăm phần trăm rằng: Tiểu Hồ Điệp không phải là người đến từ “Thiên Môn trấn” hay “Thiên Thủy trấn” gì cả.

Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn không hay biết điều đó, cô chỉ nhìn ánh trăng sắp tắt bên ngoài cửa sổ, hai mắt rưng rưng: “Tôi thật sự rất muốn về nhà!!!”

Dịch Thủy Vân rút khăn tay ra tỉ mỉ giúp cô lau vết dầu mỡ trên tay và trên mặt, dịu dàng hỏi: “Nhớ nhà rồi sao?”

“Ừ!” Giọng của cô như bị mắc nghẹn trong họng.

Dịch Thủy Vân ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Nếu cô nương muốn khóc thì cứ khóc ra cho thỏa”

Nước mắt tuôn ra như suối, ướt đầm gương mặt của cô.

Ánh mắt của Dịch Thủy Vân chợt lóe lên tia gian xảo: “Tiểu Hồ Điệp cô nương, nếu cô nương không muốn đi theo Tư Không Tiểu Mễ thì có thể ở bên cạnh tại hạ không?”

“A?” Tiểu Hồ Điệp ngẩng đầu lên, vẫn sụt sịt khóc: “Tôi phiền phức lắm, vừa không có tiền, vừa xấu xí, vừa tham ăn, vừa ngu ngốc….” Tiểu Hồ Điệp kể một lèo mọi thói xấu của mình ra, những khuyết điểm này ngày nào Tư Không Tiểu Mễ cũng lôi ra để mắng nhiếc cô.

“Cô nương chỉ cần nói cho tại hạ biết: cô nương có bằng lòng đi theo tại hạ đến Lang quốc hay không mà thôi!” Dịch Thủy Vân gạt nước mắt đang lăn dài trên má cô: “Tại hạ có thể lo cho cô nương ăn uống đầy đủ, còn có thể khiến cô nương vui vẻ không phải lo nghĩ gì nữa”

“Tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế? Chúng ta mới quen nhau mà?” Tiểu Hồ Điệp cảm thấy cực khó hiểu.

“Là do chúng ta có duyên với nhau” Giọng nói của Dịch Thủy Vân vô cùng nồng nàn, giống như men rượu khiến người khác ngây ngất không có cách nào cưỡng lại được.

Một cơn gió nhẹ lướt qua làm mặt hồ bấy lâu nay luôn tĩnh lặng trong lòng Tiểu Hồ Điệp lăn tăn gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.