Thạch Cửu Chỉ đờ ra nhìn hai người trẻ tuổi, xem ra là đầu óc lão vẫn còn mụ mị chưa thể tỉnh ngủ, vẫn còn đang chén tạc chén thù với Chu Công.
“Thạch lão tiền bối, cháu phải đi rồi” Đây là lần thứ ba Tiểu Hồ Điệp lên tiếng nhắc nhở.
“Sư phụ, người đừng để cô ta đi” Đây cũng là lần thứ ba Tư Không Tiểu Mễ nói rõ ý kiến của mình.
Thạch Cửu Chỉ ngáp một cái rõ to, cất giọng ngái ngủ: “Có việc gì thì cứ đợi ta tỉnh dậy rồi hãy nói” Dứt lời, lại ngả người nằm trên đám cỏ khô lăn ra ngủ tiếp, thậm chí còn ngáy o o cho hai người họ nghe.
Hai tên vãn bối bọn họ nào dám phá rối mộng đẹp của lão, cứ thế đứng đực ra đợi, mỗi người một suy nghĩ.
Tư Không Tiểu Mễ không thể ngờ rằng sẽ có ngày Tiểu Hồ Điệp rời xa mình, vì lâu nay cô luôn bám lấy chàng, mè nheo vòi chàng làm đồ ăn cho mình, ai dè, giữa đường lại lòi đâu ra một tên Dịch Thủy Vân khiến chàng phải suy xét lại giá trị tồn tại của cô.
Đối với cô, chàng cảm thấy áy náy vì nếu đêm trăng tròn ngày đó chàng và cô đã xảy ra chuyện thì đứng về phương diện một gã đàn ông mà nói, chàng phải chịu trách nhiệm với cô. Tuy cô không muốn chàng phải chịu bất cứ trách nhiệm gì về việc đó, chỉ muốn chàng làm đầu bếp cho cô trong nửa năm nhưng ngoài việc ngày ngày nấu ba bữa cơm cho cô ăn ra, chàng chưa hề quan tâm đến suy nghĩ cũng như cảm giác của cô, thậm chí còn mắng nhiếc cô thậm tệ.
Thêm nữa, giữa cô và tiểu công chúa Lang quốc rốt cuộc có mối liên hệ gì? Chàng rất muốn biết điều đó, chàng lờ mờ cảm thấy mục đích đằng sau việc Dịch Thủy Vân dẫn cô đi chắc chắn có tám chín phần là muốn thông qua cô để tìm tiểu công chúa. Nếu Dịch Thủy Vân tìm được tiểu công chúa rồi thì sẽ làm gì cô? Y sẽ tiếp tục chăm sóc cô hay là hất cô sang một bên không thèm ngó ngàng tới? Không thể đoán trước được việc gì. Tư Không Tiểu Mễ chỉ biết nếu Tiểu Hồ Điệp bị Dịch Thủy Vân hắt hủi thì với cái thói quen kén ăn khác người của cô, nhất định sẽ bị chết đói ngoài đường.
Chàng muốn cô ở lại một phần là vì tiểu công chúa, phần còn lại là không lỡ để cô mất mạng tại nơi đất khách quê người.
Bên này, hoạt động tâm lý của Tiểu Hồ Điệp đơn giản hơn nhiều. Thực ra cô không muốn đi theo Dịch Thủy Vân nhưng cô lại không thể chịu được việc Tư Không Tiểu Mễ cả ngày bêu rếu mình. Và nếu cô rời xa hai người họ thì dựa vào tình trạng của mình hiện nay, cô không thể tìm được một đầu bếp thứ ba để lo cơm nước cho mình. Cô chỉ muốn được sống dưới sự tôn trọng của người khác trước khi Nguyệt Lão gia gia đến đón cô về mà thôi, song dù cô có đi theo ai thì cũng không thể tìm được tự tôn của mình.
“Xin lỗi!” Tư Không Tiểu Mễ lên tiếng xin lỗi để phá tan bầu không khí trầm mặc giữa hai người.
“Hả?” Tiểu Hồ Điệp vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì. Cô vô cùng ngạc nhiên trước thái độ nhún nhường của chàng.
“Trước đây ta nên đối xử tốt với cô một chút” Tư Không Tiểu Mễ bắt đầu kiểm điểm lại hành vi của mình.
“Ặc…Ngươi cũng đã đối xử với ta rất tốt rồi mà. Là do ta luôn khiến người khác ghét bỏ mà thôi” Tiểu Hồ Điệp nhớ lại những rắc rối mình đã gây ra cho mọi vị thần tiên, cuối cùng cũng hiểu được tại sao hễ ai gặp cô đều vội vàng lẩn tránh không dám dừng lại bắt chuyện với cô. Những vị thần tiên đó đều nhân từ, không muốn chỉ trích thẳng thừng khiến cô đau lòng, còn Tư Không Tiểu Mễ thì luôn thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình ra cho cô nghe.
“Cô là người rất lương thiện” Đây là ưu điểm duy nhất mà chàng phát hiện ra, giờ chàng lấy nó ra để an ủi cô.
“Cảm ơn” Tiểu Hồ Điệp lễ phép đáp lại thành ý của chàng, lương thiện, có lẽ là phẩm chất vốn có của người trần và thần tiên, nó có là gì đâu. Cô thở dài thườn thượt: “Thực ra không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng nhận thấy bản thân mình rất vô dụng. Ngày nào cũng ở bên cạnh ngươi nhưng lại chẳng giúp được việc gì cả”
“Không phải thế đâu. Mũi của cô rất thính, nếu không có cô, ta và đường huynh chắc chắn là không thể tìm được Niệm Nhi cô nương, cả tên đầu bếp đó nữa, chắc chắn là không thể bị bại lộ thân phận nhanh như vậy” Tư Không Tiểu Mễ cuối cùng cũng chịu thừa nhận công lao của cô.
Có lẽ là sự tín nhiệm đã bị dập tắt hoàn toàn nên Tiểu Hồ Điệp không hề cảm động: “Nếu không có ta, ngươi cũng có thể làm được mà”
“Cô vẫn muốn đi theo tên Dịch Thủy Vân đó sao?” Chàng vô cùng sốt sắng hỏi cô.
“Ta không đồng ý!” Thạch Cửu Chỉ cuối cùng cũng chịu tỉnh.
“Sư phụ!”
“Thạch lão tiền bối!”
Thạch Cửu Chỉ gật đầu nhận lễ của hai kẻ vãn bối. Lão hỏi: “Tiểu Hồ Điệp, sao cháu không đi theo tên đồ đề này của ta mà lại theo tên Dịch Thủy Vân gì đó của Lang quốc hử?”
Cô chỉ cúi đầu không nói.
Thạch Cửu Chỉ lấy Đả Cẩu Bổng đập vào người Tư Không Tiểu Mễ: “Không cần nói cũng rõ, chắc chắn là tên đồ đệ này của ta ăn hiếp cháu rồi”
“Không phải đâu ạ!” Tiểu Hồ Điệp vốn rất lương thiện, cô không quen nhìn thấy người khác bị trách oan.
Thạch Cửu Chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Hai đứa có biết tên Dịch Thủy Vân này là người thế nào không?”
“Quốc sư của Lang quốc ạ” Cái này thì Tiểu Hồ Điệp rất rõ.
“Vậy cháu có biết lai lịch của hắn và hắn thường làm những việc gì không?”
Lần này thì Tiểu Hồ Điệp đớ người ra: “Cháu không biết ạ”
Lang quốc có một giáo phái rất bí ẩn, tên là Hồi Xuân Giáo, chuyên chế ra những loại mê dược làm con người mất hết lí trí hoặc luyện tà thuật “lấy âm bổ dương”, “lấy dương bổ âm”, “linh đan cải tử hoàn sinh” để hòng luyện ra loại tiên dược có thể giữ mãi tuổi xuân, cải lão hoàn đồng, nghe tên là rõ ý nghĩa, cho nên mới gọi dị giáo đó là “Hồi Xuân Giáo”. Và Dịch Thủy Vân chính là giáo chủ của Hồi Xuân Giáo. Tuy nhìn bề ngoài y chỉ tầm hai ba mươi tuổi nhưng thực tế không ai rõ tuổi tác thật sự của y. Tám năm trước, Lang chủ vì muốn trường sinh bất lão nên mới phong Dịch Thủy Vân làm quốc sư, Lang chủ nghe lời xúi giục của y, luyện tà thuật “lấy âm bổ dương” khiến cho vô số cô gái bị rơi vào cảnh thân tàn ma dại, không biết kêu khổ với ai.
“Tại sao những cô gái đó lại không báo quan ạ” Tiểu Hồ Điệp hỏi cực kỳ ngớ ngẩn.
“Báo quan? Lang chủ là kẻ đứng đầu Lang quốc, ai dám tố cáo hắn và ai dám trừng trị hắn?” Tư Không Tiểu Mễ lấy làm phiền lòng vì tính ngây thơ của cô.
“Vậy thì bọn họ có thể tố cáo tội trạng của hắn với Ngọc Hoàng đại đế mà, để ngài phái người xử lý hắn là được” Lời của cô càng lúc càng toát lên vẻ ngây thơ.
Tư Không Tiểu Mễ lại thở dài hỏi: “Cô tin là trên thế gian này có thần tiên thật sao?”
Tiểu Hồ Điệp gật đầu lia lịa: “Tin chứ! Đương nhiên là tin rồi!” Nghe vậy, Tư Không Tiểu Mễ giận run người, chàng quay phắt mặt đi, cố gắng kiềm chế cơn giận để không phải mở miệng mắng cô ngây ngô.
Thạch Cửu Chỉ dùng lý lẽ vô cùng thỏa đáng để giàn hòa: “Nếu trên thế gian này thật sự có Ngọc Hoàng thì hai tên Lang chủ và Dịch Thủy Vân đích thị là ác ma đầu thai chuyên hại người”
Tiểu Hồ Điệp nghe thế bèn tặc lưỡi: “Thật không thể ngờ, không thể ngờ được rằng Dịch Thủy Vân trông tướng tá đường hoàng như vậy mà lại làm những chuyện xấu xa táng tận lương tâm đến thế!!!”
Tư Không Tiểu Mễ chua giọng đay nghiến: “Để xem sau này cô còn gọi hắn là “Thủy Vân ca ca” nữa hay không?”
“Nhưng huynh ấy đối xử với ta rất tốt mà” Tiểu Hồ Điệp đáp.
“Hắn đối xử tốt với cô là có mục đích cả đó” Chàng thực sự muốn gõ cho cô một cái để cô biết tốt xấu là thế nào.
“Nếu ta ở bên cạnh nhất định sẽ cảm hóa huynh ấy để huynh ấy không vung đao giết người mà cải tà quy chính, quy y cửa Phật. Đúng rồi, đã thế ta càng phải đi theo huynh ấy về Lang quốc” Hai mắt Tiểu Hồ Điệp phát sáng lấp lánh, thứ ánh sáng của sự thiện lương.
“Chỉ sợ trước khi hắn biết cải tà quy chính thì cô đã chết dưới lưỡi đao của hắn rồi” Cô gái này không biết sợ là gì à? Còn dám chui đầu vào miệng sói nữa!
Tiểu Hồ Điệp liền chắp tay: “Phật có dạy: Ta không vào địa ngục thì ai vào? Nếu có thể khiến huynh ấy “quay đầu là bờ” thì ta có chết cũng cam lòng!”