Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 30: Rắn mò vào phòng



“Tiểu Hồ Điệp, đến giờ ăn cơm rồi này!” Dịch Thủy Vân đứng ở trong nhà nói vọng ra, giọng của y trìu mến giống như ông anh cả hiền lành đang gọi đứa em gái ham chơi về ăn cơm vậy.

“Dạ_____Muội về liền!” Tiểu Hồ Điệp tạm biệt các chú hươu rồi tung tăng chạy về.

Trên cây tùng già phía đằng xa, có kẻ đang ẩn mình trong tán lá sum sê, vừa nắn nót hai quả dại trong tay vừa lầm bầm: “Bọn họ ngày nào cũng có cơm dẻo canh ngọt để ăn, chỉ tội mình bữa nào cũng phải gặm mấy thứ đến con vật cũng phải chê này!”

Vừa nhìn thấy đồ ăn ngon bày trên bàn, hai mắt Tiểu Hồ Điệp liền sáng rỡ, vội vàng lấy đũa gắp lấy gắp để, vừa nhai ngấu nghiến vừa khen ngợi: “Ngon quá, ngon quá! Thật không thể tin những món ngon chứa đầy tâm huyết thế này lại do giáo chủ Hồi Xuân Giáo tương truyền tàn bạo vô nhân tính chế biến ra”

“To gan! Ngươi dám nhục mạ quốc sư sao?” Niệm Nhi sẵng giọng quát cô để bảo vệ danh dự cho chủ nhân.

Dịch Thủy Vân phất tay, biểu thị cô ta đừng có chuyện bé xé ra to. Y ăn rất ít, nhưng lại không ngừng gắp thức ăn, chỉ một loáng đã chất đầy bát của Tiểu Hồ Điệp:

“Muội tin ta đến thế cơ à? Không sợ ta hại muội sao?”

Vì vẫn đang nhồm nhoàm trong miệng nên lời cô nói ra cứ ngọng líu ngọng lô: “Hông sợ, thực ra muội cảm thấy bọn họ nghĩ sai về huynh rồi: Huynh chẳng hề xấu xa mà lại còn vô cùng tốt bụng nữa cơ!!!”

Dịch Thủy Vân cười phá lên: “Khắp thiên hạ này, chỉ có muội là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khen ta tốt bụng, những người khác ai cũng hận ta không thể chết sớm mà thôi”

“Người có thể nấu ra những món ăn đầy tâm huyết thế này, chắc chắn là có bản chất vô cùng lương thiện” Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Lời khen của cô lập tức chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim y, khiến y ngẩn người nhìn cô không chớp mắt.

“Huynh thật sự đã làm nhiều việc xấu như thế à?” Đây không phải là lần đầu cô hỏi y như vậy, câu này chính là cái cớ để cô tiến hành kế hoạch cải tạo y, muốn dựa vào nó để có thể từng bước tẩy não y, khiến y hoàn lương.

“Đúng thế” Dịch Thủy Vân thẳng thắn nhận hết những tội ác mình đã phạm phải, không hề có ý bác bỏ.

“Tại sao vậy??” Cô hỏi.

“Vì danh lợi và quyền lực, vì cả trường sinh bất lão nữa”

“Giờ huynh đã có danh lợi và quyền lực trong tay rồi, huynh có thể ngừng làm những việc xấu xa đó nữa không?” Tiểu Hồ Điệp khẩn thiết khuyên nhủ Dịch Thủy Vân, cô thực sự mong y có thể thay đổi hoàn toàn: “Còn về trường sinh bất lão ấy mà, muội thật sự không hiểu, trần gian có gì tốt đẹp đáng để con người ta cứ cố bám lấy không chịu buông tay??”

Dịch Thủy Vân ra chiều vô cùng hứng thú hỏi cô: “Muội không thích trần gian sao?”

“Không thích chút nào” Tiểu Hồ Điệp không hề phát giác ra mình đang bị y gài bẫy.

“Dưới trần gian có rất nhiều thứ cực kỳ lý thú, chẳng lẽ muội không cảm thấy thú vị chút nào sao?”

Tiểu Hồ Điệp vắt óc suy nghĩ: “Muội mới xuống đây được một thời gian, vẫn chưa thể phát hiện được thứ gì hay ho cả!”

“Muội xuống trần gian được bao lâu rồi?” Dịch Thủy Vân cảm thấy y sắp đến gần cái đích mà y đã định sẵn.

Ngồi cạnh, Niệm Nhi chẳng hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng cô ta lại cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào giữa hai người nên không cầm lòng được vội chen vào phá vỡ: “Quốc sư hỏi thật buồn cười, từ nhỏ Tiểu Hồ Điệp đã có mặt trên thế gian này, nếu dựa vào tuổi tác mà nói thì cũng được mười lăm mười sáu năm rồi, chẳng lẽ lại có thể là mấy trăm năm sao?”

Câu nói châm chọc này của Niệm Nhi khiến Tiểu Hồ Điệp sực tỉnh: “Đúng đúng đúng, Thủy Vân ca ca hỏi câu này buồn cười quá, ha ha ha ha!!!”

Dịch Thủy Vân liền biến sắc, đột nhiên y quay sang siết cổ Niệm Nhi, chặt đến nỗi cô ta không thể thở được: “Niệm Nhi, đừng nghĩ thường ngày ta dung túng cho ngươi mà nghĩ rằng ta không lỡ xuống tay giết ngươi, sau này ngươi còn dám nói chen vào như vừa nãy thì ta sẽ cắt lưỡi của ngươi vứt cho diều hâu ăn!!”

Người Niệm Nhi mềm nhũn như sợi bún, nhưng lại không hề có ý vùng vẫy, ả ta chỉ ngước đôi mắt rưng rưng ngấn lệ đẹp mê hồn của mình lên nhìn chủ nhân như đang oán trách.

Tiểu Hồ Điệp sợ khiếp vía vội nhào ra chỗ họ, cố gắng bạy ngón tay của y ra: “Thủy Vân ca ca, Niệm Nhi cô nương có nói sai chỗ nào đâu, sao huynh lại nổi giận như thế? Mau buông tay ra đi, nếu không huynh bóp chết cô ấy bây giờ!!!” Song, chỉ dựa vào chút sức mọn của cô thì không thể bạy được những ngón tay cứng như thép của Dịch Thủy Vân, còn Niệm Nhi thì đang cận kề biên giới sống – chết.

Đúng vào thời khắc quyết định, Dịch Thủy Vẫn bỗng buông tay ra, y quay đi không thèm nhìn mặt ả, Tiểu Hồ Điệp vội vàng đỡ ả ngồi dậy rồi xem xét vết bầm trên cổ: “Tội nghiệp tỷ quá, tím rịm hết cả cổ lên rồi, nếu huynh ấy siết mạnh chút nữa chắc chắn là hết đường sống”

“Cút ra!” Niệm Nhi hất tay Tiểu Hồ Điệp ra, ả căm ghét sự quan tâm của cô.

Dịch Thủy Vân kéo Tiểu Hồ Điệp lại bên mình, cầm lấy tay cô nói: “Đừng có để ý tới cô ta, để ta dẫn muội đi dạo một lát”

Niệm Nhi dõi theo bóng của hai người đang đi song song với nhau, hận ý trong đôi mắt càng tăng lên gấp bội.

*

Rừng về khuya thường rất yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có vài đám mây lượn qua, gió cũng chỉ thổi se sẽ, các vì sao đua nhau lấp lánh trên cao, cô nào mà thích những thứ lóng lánh long lanh nhất định sẽ ức chế lắm vì không thể hái vài ngôi sao xuống gài lên tóc mình.

Tiểu Hồ Điệp nằm trên giường lẩm nhẩm đếm sao (cái lỗ trên trần nhà vẫn để nguyên không chịu che lại), đếm mãi đếm mãi cuối cùng lăn ra ngủ khì.

Bỗng dưng cửa sổ bị hé ra, hai con rắn độc mình đầy hoa văn ngóc đầu bạnh cổ lặng lẽ mò vào trong, vừa bò vừa thè cái lưỡi hồng nhỏ ti ra để trườn tới chỗ Tiểu Hồ Điệp……

Bất chợt, “bộp bộp” hai tiếng cực khẽ, hai con rắn độc đang định há miệng cắn người liền bị đánh rớt từ chân giường xuống, nằm im không động đậy.

Người đứng trên nóc nhà khẽ thở dài, rồi biến mất vào màn đêm: “Đúng là ngốc, nếu không có mình, chắc chắn là bị rắn cắn chết cũng chẳng biết, suýt nữa thì mất mạng lại còn đòi đi cảm hóa người ta. Số mình đến là khổ, trước kia thì làm đầu bếp cho cô ta, mấy ngày nay lại phải vất vả lẻn theo để làm bảo tiêu, không biết kiếp trước mình nợ nần gì cô ta mà kiếp này muốn sống thảnh thơi một ngày cũng không xong”

Trong căn phòng bên cạnh, Dịch Thủy Vân mở mắt dỏng tai lắng nghe, y khẽ nhếch mép cười lạnh rồi nhắm mắt lại ____Ngủ tiếp.

“AAAA” Mới sáng bảnh mắt ra Tiểu Hồ Điệp đã nhìn thấy xác hai con rắn độc nằm bất động giữa nhà, cô sợ quá thét ầm lên.

Dịch Thủy Vân liền đẩy cửa xông vào, xem xét một lúc rồi lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, hai con rắn này chết rồi!”

“Chết rồi ạ?” Nhịp tim của cô bình tĩnh lại đôi chút: “Là huynh giết chúng à?”

“Không phải ta” Dịch Thủy Vân đáp.

Vừa lúc này, Niệm Nhi bước vào phòng, Tiểu Hồ Điệp bỗng nhảy ra ôm cổ cô ả hôn tới tấp: “Niệm Nhi tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ ra tay giết hai con rắn này, muội đã về chầu Diêm Vương từ lâu rồi!”

Niệm Nhi nhìn gương mặt cảm kích vô hạn của cô thì không biết phản ứng ra sao: “Không …..À…..Đúng…..Muội có sao không?”

Kẻ đương nấp trên cây tùng già liền làu bàu ra chiều tức tối lắm: “Đần! Là ta cứu cô, cô không biết thì đã đành, lại còn nhận kẻ rắp tâm hãm hại mình làm ân nhân, đúng là ngu hết thuốc chữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.