Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 42: Thần ăn (1)



Trong ngôi miếu đổ nát, có kẻ đang bồn chồn đi tới đi lui, hai hàng chân mày đẹp như vẽ cứ nhíu chặt vào nhau, mỗi lần lượn được một vòng lại ngó ra cửa nhìn, thở dài than vãn một cái rồi lại sốt sắng lượn tiếp.

Trong một góc tường, một lão ăn mày nằm vắt chân chữ ngũ, tay ôm một hũ rượu vừa nhâm nhi vừa ngân nga trong miệng, chán nản đưa mắt nhìn động tác vô nghĩa lặp đi lặp lại của ai đó, cuối cùng chịu không nổi liền cất tiếng: “Tiểu Mễ à, con không ngồi xuống đợi người ta được sao? Con cứ vòng tới vòng lui như thế, lão ăn mày ta hoa hết cả mắt rồi đây này!”

“Sư phụ, đã bảy ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì thế ạ?” Tư Không Tiểu Mễ đỡ lão ăn mày ngồi dậy, lo lắng không yên hỏi lão.

Ngay sau khi Tiểu Hồ Điệp bị thất lạc, chàng lập tức hạ lệnh cho anh em trong Cái Bang bủa đi tìm tung tích của cô, Dịch Thủy Vân và Niệm Nhi, song, mấy ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy đệ tử nào quay về báo cáo. Cái Bang là bang phái lớn nhất trong thiên hạ nên đám đệ tử cực nhiều, đâu đâu cũng có, bình thường, nếu muốn tìm một ai đó, chỉ mất ba ngày là đã có tin, nhưng lần này thì ngọai lệ. Việc này khiến Tư Không Tiểu Mễ canh cánh lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Hồ Điệp.

“Chỉ có thể nói, kẻ bắt Tiểu Hồ Điệp có bản lãnh cực lớn!” Thạch Cửu Chỉ nhấp một ngụm rượu nói.

“Đều tại con nhất thời sơ suất, không hề phòng bị tên Dịch Thủy Vân đó” Chàng hối hận khôn nguôi, ruột gan nóng như lửa đốt, rõ ràng đã biết Dịch Thủy Vân tiếp cận Tiểu Hồ Điệp là có mưu đồ mà lại lơ đễnh để cô ngồi một mình trong xe ngựa. Không rõ Tiểu Hồ Điệp có gặp bất trắc gì không, có bị tên Dịch Thủy Vân đó lừa không nữa…

Thạch Cửu Chỉ chẳng có vẻ gì là sốt sắng cho cam: “Theo những gì con nói thì Tiểu Hồ Điệp đã từng ở cùng với Dịch Thủy Vân và tên Dịch Thủy Vân đó cũng chưa từng gây bất lợi cho con bé có phải không?”

“Đó là vì hắn muốn đợi tới khi trăng tròn…” Tư Không Tiểu Mễ từng nằm vùng trong khu rừng mà họ ở mấy ngày liền, đương nhiên là cũng nắm được xu hướng hành động của Dịch Thủy Vân, chàng biết y muốn đợi đến đêm trăng tròn khi Tiểu Hồ Điệp biến hình thì ra tay, còn cụ thể tại sao thì lại không rõ.

Người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn kẻ trong cuộc, Thạch Cửu Chỉ lấy hũ rượu chọc vào người tên đồ đệ yêu quý: “Có nghĩa là trước khi trăng tròn, Tiểu Hồ Điệp vẫn được an tòan, chỉ cần trước đó con tìm ra nha đầu đó thì nó sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.”

“Đệ tử Cái Bang từ trên xuống dưới, nhiều như sao sa mà cũng không thể tìm ra, một mình con có thể làm gì được bây giờ?” Đây mới là điều khiến chàng đau đầu nhất.

Thạch Cửu Chỉ lại nhấp một hớp rượu: “Tìm không được thì nhử họ ra!”

“Nhử ra ạ? Nhử thế nào ạ?” Tư Không Tiểu Mễ nóng lòng hỏi.

Thạch Cửu Chỉ vỗ bụng mỉm cười: “Cái này thì con phải tự động não chứ. Con cơ trí lắm mà, làm gì có việc nào trên thế gian này có thể gây khó dễ cho con đâu. Hôm nay con bị làm sao thế? Có phải ở chung với nha đầu ngốc đó một thời gian thì cũng bị lây thói ngốc của nó rồi không?”

Chàng thất vọng xụ mặt: “Con có phải thần tiên đâu mà việc gì cũng giải quyết êm xuôi được?” Mà thần tiên cũng có việc không thể xử lý được, Tiểu Hồ Điệp tuy là thần tiên nhưng lúc nào cũng ngờ nghệch toàn phải nhờ người khác giúp đó thôi.

Thạch Cửu Chỉ cố ý khích bác: “Dù gì con cũng luôn chê nó phiền phức, nếu đã không tìm được thì bỏ đi, đỡ phải nhọc lòng!”

“Không được!” Chàng buột miệng bác bỏ, lập tức phát hiện ra mình có hơi quá khích, chàng vội sửa lại: “Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài khiến cho giang hồ đồng đạo biết thì Cái Bang của chúng ta sẽ mất mặt đến tận nhà!”

Từ xưa đến nay, Thạch Cửu Chỉ luôn đặt hành động nghĩa hiệp lên hàng đầu và cũng vô cùng yêu thương Tiểu Hồ Điệp nhưng giờ lão lại nói: “Nhân vô thập tòan, trên đời không có thứ gì là hoàn hảo cả, từ bé đến giờ con đã nhọc công giành cái vinh dự vẻ vang cho chúng ta quá nhiều rồi, thỉnh thoảng có bỏ qua vài việc nhỏ nhặt cũng không ảnh hưởng gì!”

Sao lại không ảnh hưởng gì chứ? Ảnh hường lớn là đằng khác. Con bé đó tuy ngốc nhưng dù sao cũng là…Ặc….cũng là một cô nương tốt, giờ cô ta mất tích không rõ sống chết thế nào, làm sao chàng có thể kê cao gối mà ngủ được? Tư Không Tiểu Mễ hậm hực nói: “Sư phụ à, người không muốn giúp con thì thôi, người không cần phải ngồi đây nói bóng nói gió đâu. Suy nghĩ trong bụng người, sao con lại không biết chứ? Sư phụ yên tâm, họa do con rước về thì con phải tự giải quyết lấy, nếu vào đêm trăng tròn mà vẫn không thể tìm ra Tiểu Hồ Điệp thì con sẽ xuống tóc đi tu luôn!”

*

“Vân Trung Khách” mở một hội thi ăn để chọn ra “Thực Thần”. Tin tức này truyền đi, chỉ một loáng sau, khắp các phố phường ngõ ngách đều lao xao, bàn tán vô cùng sôi nổi.

Tửu lâu “Vân Trung Khách” tuy mới dựng lên được ba mươi năm nhưng dưới tài nghệ nấu nướng quên sầu, cách đối nhân xử thế khéo léo và đầu óc kinh doanh sáng suốt, biết nắm bắt thời cơ không ai sánh bằng của Bạch Vô Bằng, “Vân Trung Khách” đã nhanh chóng được xưng danh là “thiên hạ đệ nhất tửu lâu”. Còn chưởng quầy Bạch Vô Bằng cũng nghiễm nhiên trở thành thiên hạ đệ nhất danh trù.

Việc làm ăn của “Vân Trung Khách” phất lên như diều gặp gió khiến đồng đạo trong nghề phải mắt tròn mắt dẹt tặc lưỡi ngưỡng mộ. Trước tửu lâu, bao giờ cũng có một đội ngũ người hầu xếp thành hàng dài dằng dặc, quần áo lượt là để cung nghênh khách đến, còn việc đặt phòng có không gian riêng tao nhã thì càng đáng phải bàn, muốn có phòng sẵn thì phải đặt trước nửa tháng, mà chưa chắc đặt được rồi đã được thưởng thức tài nghệ của Bạch Vô Bằng, đa phần chỉ được nếm món do đệ tử của ông ta nấu mà thôi, nhưng chỉ thế đã đủ để đám thực khách đến đây ngồi “chém gió” nửa ngày với đám bạn rồi.

Nghe nói, “Vân Trung Khách” lần này mở hội thi ăn là có hai mục đích: một là để kỷ niệm ba mươi năm thành lập “Vân Trung Khách”, hai là để phát hiện mĩ thực gia có tài năng tiềm ẩn trong thiên hạ.

Điều khiến người ta háo hức nhất đó là: mọi món ăn trong hội thi đều do Bạch Vô Bằng tự xuống bếp để nấu, hơn nữa người thắng cuộc sẽ được phong làm “Thực Thần”, được ăn miễn phí cả đời trong “Vân Trung Khách”, không phải trả một đồng nào, đã thế còn do đích thân Bạch Vô Bằng phục vụ….

Tin tức vừa truyền đi, hàng vạn người nườm nượp kéo đến nơi “Vân Trung Khách” cắm cờ ___Kinh thành của Tư Không hoàng triều. Chỉ một đêm mà kinh thành đã chật chội đến đáng sợ, mọi khách điếm đều hết sạch phòng, giá phòng thì hét đến cắt cổ, thậm chí có khách điếm còn dọn dẹp chuồng ngựa, bố trí lại một chút rồi cho thuê với giá cực cao, thế mà cũng còn tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Một khi người đã nô nức đổ về một nơi thì mọi mặt hàng kinh doanh đều đắt đỏ, các doanh thương sung sướng cười đến ngoác cả miệng, cảm tạ hồng phúc của Bạch Vô Bằng hết lời, còn chúc “Vân Trung Khách” đời đời làm ăn phát đạt, giữ vững uy phong.

“Xin lỗi khách quan, quán trọ của chúng tôi đã hết phòng rồi ạ!” Tiểu Nhị lễ phép tiếp ba vị khách trước mặt, ba vị khách này có cách ăn vận cực kỳ quái gở, người nào cũng đội một cái mũ cực to, sụp cả vành che kín hết mắt, vừa nhìn là đã muốn né xa.

“Sao có thể hết được?” Gã đàn ông cao to đứng giữa có vẻ khá bực mình, rút một xâu tiền vàng ném lên mặt bàn: “Chuyện tiền nong, các ngươi không phải nghĩ!”

Tiểu Nhị nhìn xâu tiền vàng nuốt nước bọt đánh ực, nhưng vẫn dè dặt đẩy trả lại: “Xin lỗi khách quan, thật sự là hết rồi ạ, đừng nói là phòng ngủ mà ngay nệm lót sàn tiểu nhân cũng không đào đâu ra được cho các vị ạ.”

Cô gái đứng bên trái hạ giọng nói: “Đều là do hội thi ăn này mà ra đó mà, ai cũng kéo đến đây chỉ để tham gia nên mới thế.”

Gã đàn ông bèn lệnh cho cả hai người còn lại: “Đi thôi”

*

Ba người lang thang trên đường, chẳng có nơi nào để đi, Tiểu Hồ Điệp lấy tay quạt liên hồi để bớt nóng: “Thủy Vân ca ca, giờ phải làm sao? Chúng ta nên đi đâu đây?”

Dịch Thủy Vân đáp: “Ta không tin là không có nơi nào để trú chân.”

“Đều là do muội không tốt, tự dưng hứng lên đòi đến đây góp vui, hay là chúng ta quay về đi!”

“Không được!” Dịch Thủy Vân cự tuyệt luôn: “Ta đã hứa sẽ để muội thưởng thức những món ăn ngon nhất trần gian thì phải giữ lời! Muội nhất định sẽ được ăn những món do Bạch chưởng quầy của “Vân Trung Khách” nấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.