Hắc y nhân bèn tiến lại gần Tư Không Tiểu Mễ, không biết ả đã lầm rầm nói vào tai chàng câu gì mà khiến chàng vốn đang gầm gừ đòi thoát ra ngoài phải im lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắc y nhân lặng lẽ đứng ngắm gương mặt say ngủ của chàng rồi khẽ thủ thỉ: “Thật sự xin lỗi.” Sau đó quay người định lẻn đi, không ngờ, Tư Không Trạm và Lâm Nhược Thủy đã đứng phía sau cô ả từ bao giờ.
“Nếu đã cất công đến đây thì nên ngồi xuống nói chuyện thêm chút nữa hẵng đi.” Lâm Nhược Thủy nói.
Hắc y nhân đáp lại: “Tôi không hề có ác ý.”
“Ta biết, ngươi đến để giúp con trai ta, nếu có ý tốt, tại sao vẫn còn che mặt để làm gì?” Lâm Nhược Thủy hỏi lại.
“Tôi có nỗi khổ riêng, mong vương phi lượng thứ cho.”
Lâm Nhược Thủy cũng không ép cô ta:“Vậy thì ta sẽ không truy vấn việc ngươi là ai nữa. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết: Tiểu Mễ bị người khác hạ cổ trùng hay là bị trúng độc?”
“Huynh ấy đã uống phải ‘nước mắt dã lang’.”
Nghe xong, Lâm Nhược Thủy chỉ trầm ngâm chìm vào suy nghĩ, không gặng hỏi gì thêm nữa. Nàng đã nghe rất nhiều lời đồn về thứ ‘nước mắt dã lang’ đáng sợ đó, cũng hiểu rõ tác hại mà nó sẽ gây ra, càng biết rõ một điều: thứ độc dược này không hề có thuốc giải. Có nghĩa rằng, con trai nàng sẽ vĩnh viễn trở thành bù nhìn bị người khác sai khiến: “Ngươi đi đi.”
Hắc y nhân có vẻ không tin mình lại được thả đi quá dễ dàng như thế.
Lâm Nhược Thủy bèn nhắc lại: “Ta biết ngươi là người của Cẩm Luân vương tử, hôm nay chắc chắn ngươi đã phải vất vả lắm mới lẻn được đến đây để giúp Tiểu Mễ xóa bỏ mệnh lệnh giết chúng ta. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc ngươi đã phản bội lại chủ nhân của mình, vì thế hãy mau về đi, đừng để hắn phát hiện ra.”
Hắc y nhân bèn tháo khăn bịt mặt ra để lộ dung nhan kiều diễm của mình - Hàm Phong - rồi quỳ sụp xuống: “Tư Không tiểu vương gia bị biến thành như vậy đều là lỗi của nô tì, thậm chí người ép ngài ấy uống ‘nước mắt dã lang’ cũng là nô tì. Xin vương phi cứ thẳng tay trừng trị nô tì đi ạ.”
Lâm Nhược Thủy liền đỡ Hàm Phong dậy: “Con đã mạo hiểm đến đây để giúp Tiểu Mễ, chứng tỏ rằng con đã vô cùng hối hận vì việc làm của mình. Ta tin rằng, việc con hạ độc Tiểu Mễ đều là do vạn bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy. Nhưng nhờ thế mà Tiểu Mễ nhà ta mới không bị mất mạng.”
“Ý người là nô tì đã vô tình cứu tiểu vương gia sao?” Hàm Phong cảm thấy rất khó hiểu.
“Nếu không vì thân thế vương giả của Tiểu Mễ, e rằng gã Cẩm Luân đó đã giết nó từ lâu rồi. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không để đối thủ mạnh hơn mình được sống sót trên thế gian.” Lâm Nhược Thủy đã điều tra tỉ mỉ về gã Cẩm Luân vương tử, bao gồm xuất thân, thói quen sống, tính cách, sở thích của hắn. Nàng biết được rằng, gã Cẩm Luân đó là kẻ cực kỳ kiêu căng tự phụ đến mức hễ có ai giỏi hơn mình là sẽ ra tay diệt trừ luôn. Hắn luôn cho rằng mình là kẻ thông minh nhất thế gian, nhưng chỉ tiếc, Tư Không Tiểu Mễ lại choán hết ánh hào quang của hắn, nên chẳng mấy người trong thiên hạ biết đến sự tồn tại của một gã tên là Cẩm Luân vương tử. Điều này khiến hắn luôn nung nấu ý định sát hại chàng. Vì thế, Lâm Nhược Thủy hoàn toàn có cơ sở để tin rằng, nếu Tiểu Mễ không bị biến thành bù nhìn thì e rằng chàng đã sớm mất mạng dưới tay hắn rồi.
Hàm Phong liền dập đầu tạ ơn sự bao dung của Lâm Nhược Thủy: “Nếu có cơ hội, nô tì nhất định sẽ liều chết để báo đáp ân tình này của vương phi và tiểu vương gia.”
*
Lâm Nhược Thủy bưng thau nước tới, nhẹ nhàng giúp con trai lau vết dơ trên mặt. Tư Không Tiểu Mễ liền choàng tỉnh vì thứ nước lạnh lẽo đang áp trên má, nhưng đôi mắt lại xám xịt một màu, đờ đẫn như bị bắt mất linh hồn, để mặc cho người khác chi phối.
Lâm Nhược Thủy khẽ vuốt lên má chàng: “Con ngoan, mẹ nhất định sẽ tìm ra cách để cứu con…” Một giọt nước mắt nóng ấm chảy từ khóe mắt Lâm Nhược Thủy, rơi xuống má chàng, khiến mi mắt chàng khẽ chớp lại…
Muốn giải độc, phải nắm rõ được phương thức pha chế và độc dược đi kèm. ‘Nước mắt dã lang’ là thánh vật của ‘Hồi Xuân giáo’, công thức pha chế chỉ có giáo chủ đời truyền đời là nắm rõ. Giáo chủ đương nhiệm của Hồi Xuân giáo chính là Dịch Thủy Vân, người đã thất tung nhiều tháng nay. Muốn cứu Tiểu Mễ thì phải tìm ra Dịch Thủy Vân.
Tất cả đệ tử Cái Bang từ trên xuống dưới đều được huy động đi tìm, ngay cả sai nha của quan phủ cũng bị điều đi. Nhưng dù đã xới tung mọi ngóc ngách của hai nước Tư Không và Lang quốc thì bọn họ vẫn không thể lần ra hành tung của Dịch Thủy Vân. Giống như y đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Đến Lâm Nhược Thủy cũng chỉ biết ngồi thở dài than thở cả ngày.
Dù hiện giờ Tư Không Tiểu Mễ có thể ăn được ngủ được, trông không khác nào người bình thường, nhưng chỉ cần để ý kỹ thì sẽ thấy, cả ngày chàng chẳng thèm nói với ai câu nào, dù ngồi hay đứng đều đơ ra như khúc gỗ, đến nhúc nhích cũng chẳng buồn làm, có bị trêu chọc cũng coi như không.
Mắt nhìn ruột đau, tối nào Tiểu Hồ Điệp cũng đợi mọi người ngủ hết rồi len lén chạy ra bãi đất bằng, quỳ gối, chắp tay, ngửa mặt lên trời cầu khấn.
“Nguyệt Lão gia gia, Tiểu Hồ Điệp có việc muốn nhờ gia gia giúp đỡ, gia gia mau hiển linh đi mà!”
“Nguyệt Lão gia gia, Tiểu Hồ Điệp cầu xin gia gia đó, gia gia mau xuống giúp con đi!”
“Nguyệt Lão gia gia, xin gia gia hãy phù hộ cho Tiểu Mễ ca ca mau chóng khỏi bệnh!”
…..
Biết Nguyệt Lão ham uống rượu, Tiểu Hồ Điệp bèn chôm mấy vò rượu ngon mà Tư Không Trạm đã ủ kỹ trong xó bếp, sau đó bưng vò rượu bằng hai tay, giơ lên không trung để phúng vái.
Suốt cả tuần liền, đêm nào cô cũng chắp tay quỳ gối ngẩng lên nhìn trăng chờ đợi, từ lúc trăng mọc cho đến khi trăng lặn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyệt Lão đâu.
Cuối cùng, kìm lòng không đặng, cô bèn gào khóc thảm thương: “Nguyệt Lão gia gia xấu xa, Nguyệt Lão gia gia thối tha… Tốt xấu gì con cũng từng là đệ tử của gia gia, giờ con bị biến thành người phàm, gia gia không thèm ngó ngàng gì đến con nữa à…”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Nếu ta là Nguyệt Lão, chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa đến thứ đàn bà đáng ghét như ngươi.”
Tiểu Hồ Điệp giật mình liền quay đầu lại thì thấy Tư Không Tiểu Mễ đã lù lù đứng sau lưng mình tự bao giờ…
Không phải chứ? Huynh ấy chịu nói chuyện rồi à?
Tiểu Hồ Điệp mừng quýnh lên, vội chạy lại định nắm lấy tay áo chàng nhưng nào ngờ chàng lại né người tránh sang một bên.
“Tiểu Mễ ca ca, huynh đang nói chuyện với muội đó à??”
Giọng của chàng vẫn lạnh như băng: “Nếu ngươi còn la khóc om sòm không chịu để cho ai ngủ thì ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi luôn!”
Tiểu Hồ Điệp sợ điếng hồn, vội sờ lên cổ mình, sau đó lẩn ra gốc cây to trốn…
Cuối cùng thì huynh ấy cũng chịu nói chuyện với mình rồi, nhưng sao huynh ấy lại hung dữ thế nhỉ?
Không rõ là do Nguyệt Lão phù hộ hay là do nguyên nhân gì khác, tình trạng của Tư Không Tiểu Mễ đã khá khẩm lên đôi chút. Vẻ đờ đẫn hồi trước đã không còn và cũng bắt đầu mở miệng nói chuyện với người khác, nhưng với ai cũng vậy, chàng chỉ chường ra cái bản mặt lạnh lùng, lúc nào cũng thích ở riêng một mình, nếu ai dám đến làm phiền thì chàng sẽ nổi xung lên. Ngay cả Tư Không Tiểu Mạch cũng không ngoại lệ, hễ không cẩn thận mà chọc tức chàng thì sẽ bị chàng cho ngay một cái bạt tai…Càng lạ hơn nữa, chàng có vẻ rất mẫn cảm với tiếng than khóc và nước mắt của đàn bà, chỉ cần để chàng nghe thấy hoặc nhìn thấy thì chàng sẽ lập tức nổi khùng lên luôn. Hoàn toàn khác biệt so với Tư Không Tiểu Mễ thông tuệ, hiền lành, tốt tính, biết nhẫn nhịn của trước kia.
Bữa nay, Lâm Nhược Thủy đến chỗ chàng hỏi: “Tiểu Mễ à, con có còn nhớ việc mình là bang chủ Cái Bang không?”
“Ta có bị mất trí nhớ đâu!” Chàng bèn giở giọng hục hặc.
“Vậy con có muốn về Cái Bang thăm sư phụ một chuyến không?”
“Đến thăm lão già quái gở đó thì có gì hay ho?” Chàng điềm nhiên ngồi tung viên đá trong tay, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình một cái.
“Tiểu Mễ, con có thể nói cho mẹ hay, mấy bữa vừa rồi con không nói chuyện là vì đang mải suy nghĩ cái gì không?”
Tư Không Tiểu Mễ liền vung tay, ném hòn đá lên không trung, viên đá liệng thành một đường cánh cung hoàn hảo rồi đập trúng ót con chim đang đẻ trứng trên cành: “Chẳng nghĩ gì cả.” Chàng đứng dậy đi nhặt xác con chim tội nghiệp.
Ế? Tiểu Hồ Điệp đâu? Cả sáng nay không thấy con bé đâu cả, con bé đi đâu vậy nhỉ?
Lâm Nhược Thủy tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Hồ Điệp đâu cả. Lúc này, Tư Không Tiểu Mạch liền hớt hải chạy vào gọi to: “Mẹ ơi! Mau lại đây đi~~Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ thần kỳ lắm đó~~”
Thần kỳ? Là chuyện gì mà khiến Tiểu Mạch phải dùng đến hai chữ ‘thần kỳ’ để mô tả Tiểu Hồ Điệp vậy nhỉ?
Tiểu Mạch liền kéo tay mẹ chạy về phía sau núi: “Mau lên mẹ! Nhanh lên đi! Nếu không sẽ lỡ mất đó~”