Bươm bướm, khu núi phía sau toàn là bươm bướm. Đủ các loại bướm lớn nhỏ, hình dáng khác nhau, muôn màu muôn vẻ, còn có cả những loại lần đầu tiên xuất hiện trên chốn nhân gian khiến cho người có tầm hiểu biết đáng khâm phục như Lâm Nhược Thủy cũng phải thốt lên kinh ngạc. Bọn chúng đều xuất phát từ một hướng, đổ dồn về sau núi rồi bám chi chít trên các cành cây ngọn cỏ, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Chưa kể đến những đàn bướm khác cũng đang kìn kịt kéo nhau về quần tụ tại nơi này.
Lâm Nhược Thủy và Tư Không Tiểu Mạch phải cẩn thận dò từng bước một để đi trên thảm cỏ vì sợ chỉ cần sơ ý một chút sẽ lỡ chân giẫm phải chúng. Kỳ lạ thay, đám bướm này trông thấy hai người họ thì lại tự động dạt sang hai bên nhường một lối nhỏ cho họ đi, hệt như hành động của những thường dân vẫn hay làm. Lát sau, họ liền trông thấy người mà họ đang tìm _ Tiểu Hồ Điệp.
Tiểu Hồ Điệp đang đứng trên một gò đất giữa lưng chừng núi, nhắm mắt, chắp tay, miệng lẩm nhẩm niệm câu gì đó. Ánh nắng lung linh xuyên qua kẽ lá, rơi trên người cô, hắt lên quầng sáng bảy màu mờ ảo, khiến không gian vây quanh cô đượm chất thiêng liêng huyền bí.
Qua một lúc lâu, Tiểu Hồ Điệp mới mở mắt,hai tay chậm rãi xòe ra giữa không trung, nghiêm túc nói: “Hôm nay Tiểu Hồ Điệp vời các huynh đệ, tỷ muội đến là vì muốn cầu xin mọi người giúp mình một việc: lúc Tiểu Hồ Điệp tôi vẫn còn bỡ ngỡ tay bị tay xách xuống trần gian học hỏi, luôn có một vị bằng hữu ở bên giúp đỡ tận tình, vì thế tôi mới tránh được cảnh phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu đói chịu rét,và càng tránh được việc bị bọn người xấu hãm hại, vị bằng hữu này chính là Tư Không Tiểu Mễ. Giờ cũng lại vì tôi, huynh ấy mới bị kẻ xấu hạ độc, tính tình trái ngược hoàn toàn so với trước, rất cần tìm ra người này để cứu huynh ấy. Các huynh đệ, tỷ muội, các vị có thể giúp tôi tìm một người tên là Dịch Thủy Vân không?”
Một đàn bướm bỗng rào rào bay lên, thoáng chốc đã xếp thành một hình quái dị trên không trung. Tiểu Hồ Điệp trông thấy thế bèn nói: “Các vị thần tiên trên trời cùng Nguyệt Lão gia gia không muốn giúp tôi vượt qua kiếp nạn này nữa rồi, cho nên tôi mới mạo muội mời mọi người đến đây. Bởi vì tôi biết, bướm bướm chúng ta là loài lợi hại nhất trong giới tinh linh, chỗ nào có người là chỗ đó có chúng ta, thậm chí những nơi rừng núi hiểm trở vách đá cheo leo, con người không lui tới được, chúng ta vẫn có thể tự do tự tại bay lượn tại nơi ấy, vì thế tôi rất có lòng tin vào mọi người! Tôi biết mọi người nhất định sẽ tìm ra Dịch Thủy Vân!”
Những con bướm đang đậu chi chít trên khóm hoa, ngọn cỏ đều rập rờn phe phẩy đôi cánh của mình, giống như đang xôn xao thảo luận gì đó. Một lát sau, đàn bướm truyền tin lại bay lên không trung xếp thành một ký hiệu kỳ lạ, còn Tiểu Hồ Điệp thì mừng rơn, vội quỳ sụp xuống đất, rối rít dập đầu lạy tạ: “Cảm ơn, cảm ơn các huynh đệ, tỷ muội! Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ Tiểu Hồ Điệp! Tiểu Hồ Điệp tôi đời đời kiếp kiếp sẽ không quên ân tình này của mọi người!”
Cuộc xum tụ đã tàn, từng đàn bướm lần lượt nối đuôi nhau rời đi, chỉ một loáng, muôn hình vạn trạng các loài bướm đồng loạt bay ngợp trời, cảnh tượng thần kỳ ngàn năm mới gặp.
Lâm Nhược Thủy và Tiểu Mạch từ lúc đến tới giờ cứ ngẩn người ra ngắm, mãi đến khi chẳng còn chú bướm nào quanh đó, hai người họ mới hoàn hồn trở lại. Lâm Nhược Thủy bèn nhón chân, bay đến gò đất chỗ Tiểu Hồ Điệp vẫn đang dập đầu vái tạ rồi đỡ cô dậy: “Con à, con làm thế này là…”
Trán Tiểu Hồ Điệp be bét máu, nhưng cô chẳng hề bận tâm: “Vương Phi tỷ tỷ, con đang nhờ những người bạn bươm bướm của mình giúp chúng ta tìm Thủy Vân ca ca ạ.”
Lâm Nhược Thủy liền rút chiếc khăn lụa ra giúp cô cầm máu rồi xót xa nói: “Thế thì con cũng đâu cần phải làm như vậy! Dập đầu đến toét cả trán ra thế này!”
Đã là con gái thì chí ít cũng phải bảo vệ dung nhan của mình trước chứ? Vết thương của con bé nặng cỡ này, nếu không xử lý nhanh là sẽ để lại sẹo, ngộ nhỡ bị hủy dung thì làm sao?
Tiểu Hồ Điệp chỉ lắc đầu: “Vương Phi tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi. Một khi đã đồng ý giúp con là họ phải mạo hiểm cả tính mạng của mình, bươm bướm chúng con là loài yếu đuối nhất trong giới tinh linh, khả năng tự bảo vệ rất kém. Ong thì còn có ngòi để châm, nhưng bướm thì chẳng có gì để tự vệ cả. Thường ngày, chúng con vừa phải cẩn thận đề phòng thiên địch trong giới tự nhiên vừa phải dè chừng con người vì sợ họ bắt được. Lần này, họ bằng lòng giúp con, dù có tìm được Thủy Vân ca ca hay không, họ cũng phải thâm nhập vào thế giới con người và xâm phạm vào thế giới của các loài vật khác, nhất định sẽ có nhiều huynh đệ trong số họ phải bỏ mạng. Con dập đầu là muốn tạ ơn những huynh đệ sẽ phải vì nghĩa diệt thân đó…” Nói đến đây, Tiểu Hồ Điệp không cầm được lòng mà khóc nấc lên.
Lâm Nhược Thủy cũng đỏ hoe mắt: “Con ngoan, khổ cho con rồi! Cũng khổ cho các bạn của con nữa.”
Tiểu Hồ Điệp bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía trời xa xăm: “Nguyệt Lão gia gia đã từng nói, loài vật nhỏ bé như chúng con, nếu quên mình vì nghĩa thì sẽ có cơ hội đầu thai làm người. Hi vọng rằng, kiếp sau bọn họ sẽ được toại nguyện, sớm đầu thai làm người, không phải lo bị loài vật khác bắt nạt nữa.”
Lòng Lâm Nhược Thủy chùng xuống: Những sinh vật nhỏ bé muốn làm người phải tu công tích đức làm việc thiện, thậm chí là phải dùng sinh mạng để đổi lấy cơ hội mong manh. Nhưng rất nhiều người trên thế gian này lại không biết quý trọng bản thân mình, đi đến đâu hại người đến đấy, không từ một tội ác nào, cũng chẳng sợ kiếp sau sẽ phải đầu thai làm loài sinh vật hạ đẳng, lúc nào cũng lo bị con người và thiên địch giết hại mà không hề có khả năng tự vệ.
*
Trong bữa tối, Tiểu Mạch cứ luyên thuyên không ngớt, phấn khích khoe cảnh mình và mẹ vừa được chứng kiến khi nãy cho cha và anh nghe: “Thật đó, có nhiều con bướm đẹp không thể tả ấy, tất cả đều dồn về phía sau núi cơ~ Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ lợi hại ghê đó~”
Tư Không Trạm liền bày ra vẻ mặt tiếc nuối khôn nguôi: “Tiếc là cha không được xem!”
Còn Tư Không Tiểu Mễ chẳng hưởng ứng câu nào, chỉ hừ lạnh rồi đứng dậy quay về phòng. Một lát sau, chàng vác theo một cái tay nải đi ra, chừng như muốn bỏ đi đâu đó thật xa.
“Con đi đâu thế?” Tư Không Trạm và Lâm Nhược Thủy sốt sắng hỏi.
“Không phải việc của các người!”
Tiểu Mạch vội buông bát đũa đứng dậy chạy đến bên chàng: “Vậy muội và huynh cùng đi nhé?”
“Đừng có làm phiền ta! Nếu còn quấn lấy ta, ta sẽ quẳng mi ra sau núi cho chó sói ăn thịt đấy!”
Trong suy nghĩ của Tiểu Mạch, hiện giờ ca ca của mình không thể bỏ nhà mà đi đâu được, vì ngộ nhỡ chàng gặp phải gã Cẩm Luân vương tử gì đó rồi bị hắn ra lệnh quay về giết chết cha mẹ mình thì đúng là thảm kịch chứ chẳng phải đùa!
“Tiểu Mễ…”
Tư Không Tiểu Mễ liền quay phắt lại, trừng mắt cảnh cáo cha mẹ mình, ngăn họ nói ra những câu thừa thãi: “Ta cảnh cáo các ngươi, đừng có đi theo ta, nếu không ta sẽ không khách sáo với các ngươi đâu!” Nói rồi, chàng lạnh lùng quay người bỏ đi, để mặc mọi người đứng chết trân tại chỗ.
Dịch Thủy Vân vẫn còn chưa tìm được, Tư Không Tiểu Mễ đã bỏ đi.
Lòng Lâm Nhược Thủy như có lửa đốt, ức chế lâu ngày dồn nén, giờ lại gặp thêm chuyện này, không kìm được, nàng bỗng phun ra một ngụm máu, khiến mọi người liền vội xúm lại đỡ nàng dậy.
“Trạm à! Chàng bảo chúng ta phải làm gì bây giờ? Ngộ nhỡ thằng bé ra ngoài gây họa thì chúng ta biết phải làm sao đây?” Từ trước đến giờ, đối với việc gì Lâm Nhược Thủy cũng có thể bình tĩnh ngồi tìm ra giải pháp, giờ nàng lại như người mất hồn, chẳng thể nghĩ ra được chủ ý nào cho phải.
Tư Không Trạm nghiến răng nói: “Nếu nó gây họa, chúng ta cũng chỉ còn cách bắt nó về, phế võ công của nó rồi nhốt nó ở trong núi cả đời.”
“Đừng!” Vừa nghe thấy tướng công nói thế, Lâm Nhược Thủy liền thất thanh kêu lên: “Nó là con của chúng ta mà!”
“Còn tốt hơn là để nó bị người ta giết chết ở ngoài!”
“Sẽ không có chuyện đó đâu ạ! Tiểu Mễ ca ca nhất định sẽ không gây họa gì đâu! Giờ tính cách của huynh ấy hơi khó chịu chút thôi chứ chẳng hề làm chuyện xấu nào cả. Chúng ta sẽ sớm tìm được Thủy Vân ca ca để cứu huynh ấy thôi ạ!” Tiểu Hồ Điệp lên tiếng trấn an mọi người.
Tư Không Trạm chỉ ngẩng mặt lên trời thở dài: “Hi vọng là thế.”
Tiểu Hồ Điệp liền chạy về phòng gói ghém đồ đạc rồi xách tay nải đi ra: “Để con đi theo trông chừng huynh ấy cho!”
Tiểu Mạch liền xụ mặt lại bảo: “Huynh ấy không để cho muội và cha mẹ theo cùng, tỷ đi theo huynh ấy kiểu gì được?”
“Nhưng huynh ấy có nói tỷ không được theo đâu nào! Nếu huynh ấy đã không nói thì tỷ đi theo, chắc chắn huynh ấy sẽ không có lý do để bắt bẻ tỷ đâu!” Thần kinh thép của Tiểu Hồ Điệp liền phát huy tác dụng: “Con sẽ cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với huynh ấy. Con không có võ công, cũng chẳng phải người nhà của huynh ấy, nếu huynh ấy có phát hiện ra thì cũng biết con chẳng làm gì được huynh ấy cả, cho nên huynh ấy sẽ bỏ mặc con thôi!”
Lâm Nhược Thủy ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời của cô cũng có lý bèn nói: “Nhưng con không biết võ công, làm thế nào mà tìm được Tiểu Mễ? Võ công của nó rất cao cường, muốn cắt đuôi con thì dễ như trở bàn tay.”
“Con có cái mũi rất thính mà! Chỉ cần nơi nào còn lưu mùi của huynh ấy trong ba ngày thì con nhất định sẽ tìm ra. Lúc mới quen huynh ấy, con cũng dùng cách này mà, rất hiệu quả ạ.” Tiểu Hồ Điệp rất tự tin vào khứu giác của mình.
Cuối cùng, Lâm Nhược Thủy cũng bằng lòng để Tiểu Hồ Điệp ra đi, trước khi cô lên đường, nàng liền rút một đoạn ống bằng vàng và một xấp ngân phiếu đưa cho cô: “Thế này đi, mỗi khi đến nơi nào, con cứ viết một bức thư gửi cho phân đà của Cái Bang tại nơi đó, ta và cha Tiểu Mễ sẽ theo thư của con, trọ tại một thành trấn cách đó không xa. Nếu có chuyện xảy ra thì con cứ phát tín hiệu cho chúng ta hay, nhìn thấy nó, chúng ta sẽ lập tức đến chỗ con. Như thế, Tiểu Mễ sẽ không phát hiện ra mình bị cha mẹ theo dõi và chúng ta vẫn có thể bảo đảm thằng bé không gây chuyện.”
Tiểu Hồ Điệp ‘dạ’ một tiếng rồi cẩn thận cất đồ vào tay nải, vừa đi vừa khịt mũi ngửi theo mùi của Tư Không Tiểu Mễ.
Lâm Nhược Thủy dõi theo bóng cô, lòng thầm lo lắng cho hai người họ: “Trạm à, thiếp thấy lo lắm!”
Tư Không Trạm liền cầm lấy tay ái thê, an ủi nói: “Là thiện hay ác đều có báo ứng cả, nếu ông trời đã để con chúng ta gặp được một cô tiên tốt tính như thế thì chắc chắn sẽ không để nó làm chuyện xấu đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”