Anh nghe đi, ve lại kêu rồi.
Nó làm em nhớ tới dạo anh tìm tư liệu viết luận văn, em ngồi cạnh nghe nhạc, vẽ tranh.
Khi ấy cũng vào mùa hạ, ánh mặt trời chiếu lên người anh thật là đẹp.
Lạ một điều là ánh mặt trời ấy chẳng hề nóng bỏng.
Hết mùa hạ ấy, em về nước trước.
Lúc ở sân bay, em ôm anh khóc rồi chợt thấu hiểu với cái chị chúng mình từng gặp ở sân bay Phổ Đông.
Em còn nhớ hôm đó chị ấy khóc nức nở, chỉ nhận lấy gói khăn giấy em đưa chứ không hề ngẩng đầu hay nói năng chi.
Sau này em mới rõ, chẳng phải chị ấy không lễ phép mà do đã quá buồn.
Xem ra khi con người ta buồn bã sẽ thật sự quên mất tồn tại là thứ cảm giác như thế nào.
—— Văn Hỉ.
Thời gian đúng thật là đáng sợ.
Nó đáng sợ ở chỗ một người vô tâm như em cũng học được lối nói chuyện sâu sắc.
Đáng sợ, quả thật đáng sợ.
Hệt như ngồi khóc giữa sân bay: Cả một đám đông nhộn nhịp nhưng chúng ta lại chẳng thể gặp được người khiến mình bật khóc.
Em cảm thấy điều đớn đau, cô đơn nhất mà một người có thể gặp được cũng chỉ vậy thôi.
Tiếc rằng em không thể viết câu trả lời này trên diễn đàn Zhihu, nếu không kiểu gì cũng được đầy người ủng hộ.
.