Lúc hai người đến khách sạn, anh trai Bành Dương đã ngồi đó rồi, thấy hai người đến cũng không để ý đến cái tên nhóc thối đã lừa gạt em trai mình kia, chỉ dặn dò Tô Tấn ngồi xuống. Tần Ngọc Đào đương nhiên có thể hiểu cho hắn, liền tự động ngồi xuống, “Anh Bành, em biết em cướp mấy em trai anh đi, anh rất bất mãn với em, thế nhưng em thật lòng với Tiểu Tấn. Em mong anh bỏ qua thành kiến, cho em một cơ hội, em nhất định sẽ làm cho Tô Tấn hạnh phúc.”
“Đúng vậy, anh à, em cũng rất thích cậu ấy, anh người thân thân cận với em nhất, em mong chí ít anh cũng bằng lòng ủng hoojem.”
“Được rồi. Chuyện Tiểu Tấn đã quyết định, anh cũng sẽ không nói gì, thế nhưng tên nhóc cậu, nếu để tôi biết cậu đối xử với Tiểu Tấn không tốt, cái chân thứ ba của cậu có thể không giữ được đâu!” (Cẩn thận ko mất củ cải đấy =))))
“Được, em biết rồi, cảm ơn anh đã tác thành, anh muốn ăn gì? Bữa này, em trả.”
“Còn không phải sao.” Bành Dương ngạo kiều* nói: “Tiểu Tấn, phía ba mẹ trước anh sẽ không nói, chờ em về rồi nói nhé.”
*Ngạo kiều: trong nóng ngoài lạnh, tsundere ấy.
Bành Dương chấp nhận hai người xong, bữa cơm này tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Sau khi tiễn Bành Dương, Tô Tấn nói với Tần Ngọc Đào rằng muốn uống trà sữa ở quán bên đường, kêu cậu đi mua cho hắn.
Tô Tấn vừa thấy Tần Ngọc Đào ra cửa, liền ra sảnh trước đặt một phòng, tự mình vào phòng trước, năm phút sau mới nhắn tin cho Tần Ngọc Đào: “Ở phòng 1203 chờ em.” (Woa…Tiểu Tấn của tuôi, sao lại chủ động thế lày uhuhuhu… trưởng thành ròiiii)