Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 2: Động tâm



Edit: An Ju

Lúc hai người đến phòng thí nghiệm, đã có không ít người ở đó rồi. Cả đàn anh học năm tư Trịnh Phi có quan hệ rất tốt với Tần Ngọc Đào cũng ở đó. Nói đến cũng khéo, Tô Tấn và Trịnh Phi đều là người thành phố M, “Anh Tô Tấn, tối nay có một buổi hội họp đồng hương, mọi người ở thành phố M đều đi để chào đón tân sinh viên năm nhất mới đến, anh cũng đi đi.” Trịnh Phi nhiệt tình nói, nhưng nhìn Tô Tấn có vẻ không hứng thú lắm liền quay đầu nói với Tần Ngọc Đào: “Ngọc Đào, buổi tối chú cũng tới đi, thân là chủ tịch hội học sinh, đến động viên tinh thần đàn em chút.” Vừa nói vừa liếc liếc qua Tô Tấn bên cạnh. Tần Ngọc Đào lập tức hiểu ý của hắn, quay sang nói với Tô Tấn: “Anh, đi đi, dù sao thì anh cũng mới đến, quen thêm nhiều người có phải tốt hơn không, anh thấy sao?” Nhìn Tô Tấn còn có chút do dự, “Em sẽ đi với anh, nhé?”

Từ sau chuyện kia tới nay, Tô Tấn đều không thích tiếp xúc với nhiều người, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của hai con người trước mặt, bất giác gật đầu: “Được.”

Tần Ngọc Đào chuẩn bị nói gì đó thì bỗng tiếng chuông điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thì thấy là chuyện của hội học sinh, liền nói với hai người đàn anh: “Em giờ có chút việc, hai anh cứ tiếp tục đi.” Lại quay qua Tô Tấn nói: “Anh Tô Tấn, đến giờ anh cứ ở ký túc xá chờ em, em dẫn anh đi đến đấy, vậy nhé.”

Trịnh Phi nhìn thấy hai người tương tác, trong lòng rất nhanh hiểu ra, nhưng nhìn Tô Tấn như vậy, Tần Ngọc Đào chắc còn phải tốn nhiều thời gian nữa đây. Nghĩ xong liền bĩu môi tự giễu bản thân, còn có tâm tình lo lắng cho người khác chứ, người mình thích sắp kết hôn đến nơi rồi.

Chập tối, lúc Tần Ngọc Đào bước ra khỏi phòng hội học sinh đã là 6 giờ 45 rồi, mà thời gian hội họp đồng hương bắt đầu lúc 7 giờ, lập tức gọi điện cho Tô Tấn nói: “Đàn anh, em mới xong việc, từ đây đến ký túc xá nghiên cứu sinh chắc mất 5 phút, nhưng từ trường đến quán rượu mất ít nhất là 10 phút, cố lắm cũng có thể đến kịp…” Tô Tấn ở đầu bên kia vẫn không nói gì, “A lô, Tô Tấn, anh còn đó không?”

“Ừ… cậu không cần gấp, đi từ từ, chúng ta đến chậm một chút cũng không sao cả, cậu đi đường cẩn thận, vậy đi.” Tô Tấn nhỏ giọng nói xong liền cúp điện thoại, Tàn Ngọc Đào nghe mà mở cở trong bụng, bước chân cũng nhanh hơn, sao có thể từ từ được, bây giờ chỉ muốn nhìn thấy hắn luôn.

Tô Tấn ở đầu bên này vừa để điện thoại xuống, đang mặc áo khoác thì có người gõ cửa, vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa lại có hơi không phản ứng kịp, “Sao cậu đã đến rồi, không phải nói mất 5 phút sao?” Tần Ngọc Đào nói, giọng điệu này cảm giác có phần giống như đang làm nũng vậy. “Em không đợi được, muốn gặp anh. Ai bảo anh nói mấy câu đáng yêu như vậy chứ…” Tô Tấn thực sự không nghĩ ra được dây thần kinh của người này thô đến cỡ nào chứ, không để ý đến hắn, “Làm sao…Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền ra ngoài trước, chở ở cửa, nhìn thấy người kia còn đang đứng tại chỗ nhìn hắn mỉm cười, nói: “Sao lại ngẩn người rồi?”

“Tới ngay đây!” Vừa nói vừa đi ra ngoài, tiện tay khóa cửa luôn.

Quả nhiên là đến trễ mấy phút đồng hồ, lúc đến quán rượu đã 7 giờ 15 rồi, Trịnh Phi nhìn hai người tiến đến nói: “Đến muộn rồi, hai vị, nào, trước phạt ba chén.” Mồm nói tay đổ rượu, Tần Ngọc Đào vội ngăn lại, “Được rồi, để nguyên bình đi, em uống luôn cho cả hai.” Trịnh Phi nhìn hắn thẳng thắn như vậy, cũng không làm khó bọn họ liền dẫn bọn họ nhanh chóng vào bàn, nói với những tân sinh viên khác: “Đây là đàn anh, nghiên cứu sinh năm nhất, là đồng hường của chúng ta, người bên cạnh thì lợi hại rồi, là chủ tịch hội học sinh khoa chúng ta, lần này đặc biệt tới là để chào đón mấy đứa, mọi người vô tay.”

Suốt cả một bữa cơm, tất cả mọi người đều uống đến chóng mặt, Trịnh Phi sắp xếp các cặp đưa nhau về, nhìn Tô Tấn nằm trên bàn, nói với Tần Ngọc Đào: “Tửu lượng của anh Tô Tấn cũng chỉ dừng lại ở một ly bia thôi! Mau nói đi, chú đây là xuân tâm manh động rồi đúng không, cứ tưởng chú là cây vạn tuế ngàn năm cơ đấy, hèn chi bao nhiêu cô tỏ tình rồi mà chú vẫn chẳng phản ứng gì, hóa ra là thích như vậy.” Tần Ngọc Đào nhìn bạn tốt trêu chọc, xoa xoa đầu Tô Tấn, “Mặc kệ anh, em đây là nhất kiến chung tình. Anh đi tính tiền đi, em đưa Tô Tấn về.”

“Đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn, đi đi, gặp lại sau.”

Tần Ngọc Đào nhìn Trịnh Phi đi rồi, liền nhẹ giọng gọi: “Đàn anh…Tô Tấn…Tiểu Tấn…Tiểu Tấn Tấn… Dậy đi, về thôi.”

Tô Tấn đương nhiên không phản ứng, Tần Ngọc Đào cõng hắn chậm rãi đi đến ký túc xá. Trên đường Tô Tấn thổi thổi gió, cảm giác khó chịu, đầu tóc mềm mềm cọ cọ trên cổ hắn, cọ đến nỗi nhột cả ở trong lòng, hết lần này đến lần khác Tô Tấn vẫn không tha cho hắn, lại còn phát ra tiếng kêu như mèo con.

Thật vất vả mới đến ký túc xá, Tần Ngọc Đào ôm Tô Tấn vào trong ngực, muốn lấy cái chìa khóa ở trong túi của hắn, kết quả người trong ngực không hề phối hợp chút nào, uốn éo ngọ nguậy, còn dùng cái bụng chà chà bộ vị kia của hắn, Tần Ngọc Đào than một tiếng rồi nói: “Còn động đậy em liền ăn anh đó!” Nói xong liền mỉm cười, đương nhiên cũng chỉ là nói nói vậy thôi, hắn không nỡ ăn đứa trẻ này sớm như thế. Đúng, không sai, đúng là đứa trẻ, trong mắt Tần Ngọc Đào, Tô Tấn là một đứa trẻ to xác, trong lòng nghĩ gì liền trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài, chứ chưa nói tới vẻ ngoài đáng yêu nữa.

Ôm đứa nhỏ đặt lên giường, cởi giày, áo khoác xong đắp chăn cho đứa nhỏ, đến toilet cầm khăn ướt ra lại nhìn thấy đứa nhỏ đang ôm chăn cọ cọ, đỡ trán…

Hết chương 2

#Juxàmxí: Các bác ạ, sao t cứ có cảm giác đang dịch luyến đồng thế quái nào ấy…Sai vl sai =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.